Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
tình đôi ta
Tác giả:
Minh Thảo Elizabeth Hoàng
Bấm vào đây để in ra giấy(Print PDF)
Tiết
trời hôm nay thật mát, không oi bức như mọi ngày. Đứng trên
ban–công tôi ngắm nhìn những áng mây trắng bay trên bầu trời xanh
lơ lửng xuyên dưới những tia nắng vàng chiếu sáng lung linh tạo
nên một bức tranh tuyệt đẹp. Vừa ngắm trời tôi vừa nhẹ nhàng tập
vài động tác thư giãn, hít thở không khí làm tôi thật thoải mái.
Tôi cảm thấy rất vui vì hôm nay là ngày tôi hẹn với hai cô bạn
gái đi chơi mua sắm không sợ đổ mồ hôi, nhất là vào mùa nóng. Tôi
còn vui hơn vì sắp được đi ra ngoài giải trí sau nhiều tuần học
thi không dám đi đâu chơi vì năm nay là năm cuối của tôi bước lên
ngưỡng cửa đại học. Ngay cả ngày Tết, Mẹ và các chị của tôi rủ đi
lễ, đi chúc Tết họ hàng... tôi đều từ chối và tự nhủ nhất định phải
đậu Tú tài hai với những ước mơ tương lai trong đầu.
Hai cô bạn của tôi khẩn khoản rủ tôi đi
mua sách và dạo phố mua ít thứ đồ dùng, tôi đã nhận lời. Thứ nhất
vì nể, thứ hai tôi cũng cảm thấy tinh thần căng thẳng và mệt vì
thức khuya học nên muốn ra ngoài khuây khoả cho thư giãn. Nhìn
đồng hồ đeo tay thấy sắp tới giờ hẹn. Tôi rảo bước vào phòng ngủ
sửa soạn. Nhìn mấy chiếc áo dài treo trong tủ tôi lưỡng lự không
biết lựa cái nào cho hợp với thời tiết.
Ướm thử từng cái trên người cuối cùng
tôi lựa chiếc áo dài màu tím hoa cà với chiếc khăn quàng có màu
trắng ngà quàng ngang vai. Tôi điểm thêm ít phấn hồng trên má với
mẫu son môi cùng màu tím hoa cà hồng nhạt tiệp với màu áo dài.
Ngắm nhìn mình trong gương tôi tạm ưng ý và ra khỏi nhà.
Khi tới nhà T và H là hai chị em ruột
tôi quen. Nghe tiếng chuông tôi bấm, H chạy ra mở cửa vồn vã:
“Chào Thảo, vào nhà đi, tụi mình đang đợi bạn”. Khi bước vào
phòng khách tôi thấy có một cô đang ngồi ở ghế salon nói chuyện
với T. T đứng lên giới thiệu “đây là Khanh bạn của chị em mình
mới ghé thăm nên tụi này rủ Khanh cùng đi chơi cho vui”. Thế là
nhóm chúng tôi gồm bốn người vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện.
Ngày thứ Bảy trên đường Bonard, Tự Do,
Catinat, Lê Lợi... thật đông đúc người qua lại, đi mua sắm cũng
có, đi ngắm người đẹp cũng có. Nhất là mấy thanh niên ngồi uống
càfe, giải khát tại những tiệm ăn kê bàn ghế ở trên vỉa hè trước
mặt cửa tiệm, vừa nhâm nhi càfe vừa ngắm người đẹp qua lại.
Sài Gòn thời đó các thanh niên thường
hay theo những cô gái họ thấy đẹp, thấy dễ thương. Tôi đã bị
phiền về việc này rất nhiều mỗi khi có việc đi trên đường phố.
Tuy nhiên tôi cũng hãnh diện đã có nhiều người ngưỡng mộ. Tôi
chắc các thiếu nữ khác vào lứa tuổi của tôi thời đó cũng đã bị
những chàng trai bám sát như tôi.
Khi sắp tới nhà sách Khai Trí tôi nói
“các bạn ơi cho Thảo ghé mua sách rồi chúng ta tiếp tục đi mua
sắm sau”, thì Khanh cô bạn mới của tôi vội nói “Khanh khát nước
quá, lại đi bộ khá lâu rồi. Chúng ta vào tiệm kem bên kia đường
ăn một ly kem cho mát rồi đi mua sách nhé”. Thế là chúng tôi đành
phải chiều Khanh. Vào tiệm kem chúng tôi thấy có một bàn trống
gần cửa liền giữ chỗ ngay.
Khanh nói “các bạn coi menu và tự lựa
kem đi. Hôm nay Khanh đãi các bạn”. Khi chúng tôi đang bắt đầu ăn
kem thì từ ở ngoài có một thanh niên khoảng 30–32 tuổi đi vào,
dáng cao ráo bảnh trai, mái tóc chải theo kiểu Hiếu Kỳ như truyện
tranh vẽ đăng trên báo. Chàng mặc áo chemise màu trắng trông rất
lịch sự, đeo đôi mắt kính đen trông giống mấy anh chàng trong
truyện trinh thám.
Khi chàng tới gần chúng tôi thì Khanh
đứng lên mừng rỡ “chú Lung, hôm nay chú cũng ghé đây đi ăn kem
sao? Cháu mời chú ngồi cùng bàn tụi cháu cho vui.” Và Khanh đứng
lên order kem cho ông chú. Thế là chàng ngồi ngay chiếc ghế trống
bên cạnh tôi và nói chuyện xã giao với chúng tôi. Vừa ăn hết ly
kem, Khanh đã vội vàng đứng lên xin lỗi vì có việc gấp phải đi
ngay vì Khanh có hẹn mà quen mất rồi nói tiếp:
“Chú Lung ơi thanh toán tiền giùm cháu
nhé và đưa Thảo về nhà hộ cháu.”
Thế là T và H cũng đứng dậy đi theo
Khanh. Tôi chưa kịp có phản ứng thì bọn họ đã nhanh nhẹn chào ông
chú rồi thoăn thoắt đi ra khỏi tiệm kem, bỏ lại hai chúng tôi.
Bây giờ tôi mới biết tôi bị trúng kế
mấy cô bạn của tôi. Thì ra họ đã sắp đặt từ trước mà tôi vô tình
đã rơi vào bẫy của họ. Thảo nào khi tôi muốn vào tiệm sách trước
thì Khanh sợ trễ giờ hẹn với ông chú nên mới nằng nặc đòi ăn kem.
Chàng và tôi ngồi nói chuyện xã giao ít
câu. Sau đó anh nói: “để anh đưa Thảo về”. Ra ngoài anh mở cửa xe
hơi mời tôi ngồi băng ghế cạnh anh. Xe từ từ chuyển bánh. Thay vì
về thẳng nhà tôi, anh đã lái loanh quanh nhiều đường phố để có thì
giờ nói chuyện thêm với tôi. Vì là buổi ban đầu gặp gỡ nên anh
chỉ hỏi thăm về việc học vấn của tôi cũng như hỏi lên đại học tôi
sẽ chọn ngành nào, vì năm đó là năm tôi học Đệ nhất. Chúng tôi
cũng chỉ nói chuyện thông thường. Đó là điểm tôi đã chú ý đến anh
vì anh không nói ra những câu tán tỉnh hay khen tôi đẹp như những
người khác.
Loay hoay đi vòng vòng vài con đường, cuối cùng anh đã đưa tôi về
nhà. Anh nhanh nhẹn ra mở cửa xe cho tôi và nói:
– Thứ Bảy tuần tới anh mời em đi ăn
cùng với Khanh được không? Anh đã thay đổi tên tôi bằng tiếng em
ngọt ngào.
–
Để em xem em có bận ngày đó không. Anh nói Khanh gọi cho em.
Tôi chào anh và bước vào nhà.
Buổi gặp gỡ thứ hai có Khanh cô cháu
gái của anh đi cùng vì T và H đã nói với Khanh nếu Khanh không đi
cùng, Thảo sẽ không chịu đi đâu. Tụi mình biết tính Thảo. Vì vậy
anh đành chấp nhận có người thứ ba đi cùng. Chắc trong lòng anh
cũng buồn đôi chút. Khi gặp tôi anh vừa cười vừa nói:
“Rủ em đi chơi coi bộ làm khó anh, bắt
Khanh phải đi làm body guard”
Tôi chỉ mỉm cười nói lảng qua chuyện
khác. Chúng tôi ba người ăn xong, chàng rủ ra bờ sông bến tàu Sài
Gòn ngồi nói chuyện, hóng gió và xem mấy người trượt ski trên
sông. Chúng tôi nói chuyện trên trời dưới đất. Vì có Khanh, nhất
là mới quen tôi nên anh cũng giữ khoảng cách rất đàng hoàng, đứng
đắn. Đó cũng là điểm tôi để ý thêm.
Sau cùng anh nói:
– Nghe nói em hát hay lắm, em có thể hát
một bài được không? Tôi ngần ngừ vì chưa quen thân nên vẫn còn
rụt rè nên khất để vào một dịp khác. Nhưng Khanh cứ thúc dục và
yêu cầu tôi mấy lần và nói:
– “Thảo hát đi, hát bài gì cũng được”
và anh cũng yêu cầu tôi mấy lần.
Tôi đành hát tặng anh nhạc bản Mùa Thu
Cho Em của Ngô Thụy Miên. Khi tôi hát tới đoạn “Em có mơ mơ mùa
thu ấy tình ta ngát hương...” thì anh lặp lại theo tôi và anh còn
lặp lại tới hai lần làm tôi bối rối, đỏ mặt. Và từ ngày đó anh
luôn luôn điện thoại cho tôi và chúng tôi đã từ từ tìm hiểu nhau
và thân nhau nhiều hơn.
Có lần nhớ tôi anh lái xe hẹn đón tôi ở
cổng trường Gia Long làm tôi e ngại sợ các bạn tôi trông thấy họ
sẽ phá tôi bằng thích. Tôi phải dặn anh nếu anh muốn đón em ở
trường học anh phải cho em biết trước và đón xa trường mới được.
Em sẽ đi bộ tới chỗ xe anh đậu. Tụi bạn em mà biết thì họ sẽ
không tha cho em đâu. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, chắc ai vào
tuổi đi học đều có kinh nghiệm và biết học trò dù gái hay trai
vào tuổi trung học là tinh nghịch vô cùng.
Cứ mỗi lần vào giờ của giáo sư Thiên
kêu tôi lên trả bài là bọn họ ở dưới nhao nhao nói “Người đẹp lên
đó, người đẹp lên đó và xù xì trêu tôi”. Tôi phải bình tĩnh tập
trung vào đề tài để trả bài và phớt lờ như không nghe thấy.
Sau vài tháng quen nhau anh phải đi Mỹ
làm việc và huấn luyện các sĩ quan Mỹ. Chúng tôi liên lạc với
nhau bằng thư từ. Vì thời buổi đó phong tục còn khe khắt, sợ gia
đình biết viết thư cho trai, cũng như tôi không muốn gia đình kiểm
duyệt thư từ của tôi nên tôi phải nhờ cô bạn tên Tuyết học cùng
lớp với tôi làm con chim nhạn giữa chúng tôi. Mỗi lần có thư của
chàng là Tuyết bắt đầu hành tôi nhất định không đưa thư cho tôi
ngay và làm reo nói muốn lấy thư phải thưởng cho Tuyết cái gì
Tuyết mới đưa. Tôi gật đầu đồng ý ngay và nói Tuyết muốn ăn gì, mai
Thảo sẽ mang vào lớp. Tuyết chỉ giỡn với tôi thôi.
Tôi hồi hộp muốn xem thư ngay nhưng
đang trong giờ học nên đành nhịn cho đến lúc ra chơi mới xem.
Trong thư anh kể những sinh hoạt của anh ở Mỹ. Nào là anh nhớ đồ ăn Việt Nam nên
đôi khi
tự nấu lấy để ăn. Có lần chiên hành với trứng mùi thơm phức bay
qua cửa sổ, mấy anh Mỹ ở gần phòng của anh hỏi:
– Lung nấu gì mà thơm vậy? Cho chúng
tôi ké được không?
Anh trả lời:
– Được! Tôi sẽ cho các bạn thưởng thức
vào dịp khác.
Lẽ dĩ nhiên trong thư làm sao thiếu được những lời nhớ nhung, yêu
thương.
Anh
viết:
– “Em là
người rất quan trọng trong cuộc sống của anh. Dù xa cách nhau
nhưng lúc nào anh cũng tưởng nhớ như có em ở bên cạnh.
Anh tạm dừng bút nơi đây, nhưng tình
anh nếu đo được, các chặng đường dài sẽ dài gấp vạn đoạn đường
chúng ta xa nhau hiện nay”.
Thư anh viết rất ướt át và tình cảm đã
làm tôi rơi nước mắt và nhớ anh rất nhiều.
Khi anh từ Mỹ trở về Việt Nam thì tôi
đã lên đại học Luật khoa.
Chúng tôi tiếp tục gặp nhau vào cuối
tuần và bắt đầu đi chơi riêng với nhau không có người thứ ba đi
theo nữa, nhưng vẫn giữ khoảng cách trong thời gian tìm hiểu nhau.
Anh đưa tôi nào đi ăn ở quán gà chiên
nổi tiếng ở Thủ Đức, mì Lakay ở Chợ Lớn, cơm Pháp, đi xem ci–nê,
chụp hình cho tôi. Nhưng điểm chính là chúng tôi muốn có thì giờ
nói chuyện bên nhau. Có một lần đi ci–nê anh nói thấy hình tôi
trên tin tức trước khi chiếu phim chính.
Đó là lúc bà Hiệu trưởng lựa tôi đi vào
dịp thăm viếng ở Huế cùng với các sinh viên các phân khoa đại học
khác sau khi Tổng Thống Diệm qua đời. Mỗi phân khoa lựa một
người. Mấy ông phó nhòm thật tinh nhanh, đứng xa nhưng thấy ai
đặc biệt là không thoát khỏi ống nhòm của họ.
Khi tôi còn học ở Gia Long, từ năm Đệ
ngũ trở đi là năm nào nhà trường cũng lựa cho đi xe hoa diễn
hành. Năm Đệ nhất thì tôi làm hai bà Trưng cùng với Hà học lớp
khác. Hồi đó độc nhất có ông nhiếp ảnh Duy Hy luôn là người chụp
hình cho Gia Long vào những dịp lễ hay trao phần thưởng cho các
nữ sinh. Sau năm 1975 khi ở Mỹ, hội Gia long chúng tôi tổ chức
một buổi họp mặt tại nhà hàng. Ông Duy Hy cũng tới tham dự đã
nhận ra tôi và tới chào thăm tôi.
Thấm thoát chúng tôi quen biết nhau
được hơn một năm. Bỗng một ngày xui cho anh, tôi đang dừng trên
vỉa hè đường Catinat, băng qua đường thấy một chiếc xe hơi giống y
hệt chiếc xe của anh chạy trước mắt tôi, tôi nhìn trong xe thấy
đúng là anh đang chở cô nào ngồi cạnh. Tôi liền gọi và hỏi anh,
anh nói chỉ cho cô ta quá giang thôi. Thời buổi ở Việt Nam hồi đó
rất hiếm có vụ cho đi quá giang xe. Anh cắt nghiã sao tôi cũng
giận không cho gặp mặt. Tự ái của tôi trỗi dậy, nhất là tôi có
biết bao người theo đuổi tôi... đủ ngành, đều là những người có chức
vụ cao, có học thức. Con đường tới nhà tôi lúc nào cũng có những
chàng trai si tình cứ lấp ló chờ đợi tôi đi ra khỏi nhà dù chỉ để
ngắm. Tôi phải tránh và trốn vì tôi rất không thích ai đi theo
đằng sau.
Tôi
phải phạt anh cũng như muốn thử thách trước khi tôi có một quyết
định chính thức đi xa hơn, dù rằng việc cho đi quá giang xe chỉ là
một sự giúp đỡ, nể nang.
Tôi đã giận anh tức ông xã của tôi tới
hơn một năm, không cho gặp, dù anh đã giải thích thế nào nhưng
tôi vẫn giận. Anh cũng là người rất được nhiều thiếu nữ chú ý,
muốn làm quen, kết thân và cũng là người rất kén vợ. Vì vậy trên
30 tuổi vẫn chưa cưới ai. Anh cũng theo dõi tôi, biết những ai
đang theo đuổi tôi, nhất là lúc đó tôi đã bắt đầu làm Tiếp viên
Phi Hành Hàng Không của Air Việt Nam Cộng Hòa.
Mấy chàng bác sĩ ở bệnh viện Bình Dân,
cứ mỗi lần tôi tới khám bệnh hay khám răng là các chàng giành
nhau chữa cho tôi, không phải chờ đợi, thật thú vị. Rồi tới mấy
ông giáo sư ở trung học và đại học cũng để ý tới làm quen, nhưng
khi nói chuyện chỉ một lần đầu tôi thấy không hợp với mình nên
không bao giờ hẹn hò cả để tránh làm mất thì giờ của nhau.
Tôi không hiểu sao tôi đi tới đâu cũng
được mọi người chú ý thương tôi... Tôi mong rằng các vị đã theo
đuổi tôi hiểu và thông cảm cho tôi vì trái tim tôi không rung
động, chứ hoàn toàn không có ý chê bai hay làm cao. Với những
kiến thức, chức vụ của quý vị thiếu gì người muốn quen.
Đối với tôi chọn người bạn đời rất quan
trọng vì phải sống trọn đời với nhau, không thể gượng ép được;
cũng như tiền bạc, chức vụ... không thể mua được tình yêu. Tôi không
phải chỉ để ý quan sát người mình yêu, mà tôi còn để ý đến gia
đình của họ nữa. Vì tôi không muốn có một ba mẹ chồng độc ác với
con dâu và coi con trai họ là nhất trên đời. Điều này sẽ ảnh
hưởng rất nhiều tới đời sống vợ chồng nếu đi tới hôn nhân. Chắc
chắn cặp nào rơi vào tình trạng này sẽ không thể mang lại hạnh
phúc cho nhau.
Sau khi lên đại học Luật Khoa, thay vì
trở nên một Luật sư tôi đã trở thành Nữ Tiếp viên phi hành Hàng
Không Air Việt Nam Cộng Hòa. Vì tôi thấy mấy người bạn của tôi
học luật ra trường trước tôi đi làm với đồng lương rất khiêm tốn.
Nhất là vào thời buổi đó người Việt Nam chúng ta ít có ai thưa
kiện nhiều mà dùng luật sư. Cá nhân tôi lại thích đi đây đó và
không thích ngồi gò bó trong phòng làm việc. Nên khi có chị bạn
cũng học luật trước tôi làm ở Air Việt Nam cho tôi biết tin Air
Việt Nam mở khoá tuyển chọn Tiếp viên Hàng Không, tôi đã dự thi
và đã trúng tuyển.
Những ai theo đuổi tôi chàng cũng biết.
Vì họ cũng là những người có chức vụ cao trong chính quyền, nhưng
đối với tôi người mà tôi lấy làm chồng phải là người độc thân,
đứng đắn, đàng hoàng, có phong cách, lịch thiệp nhã nhặn và có
đức độ, học thức phải cao hơn tôi mới có thể chung sống với tôi.
Tiền tài, chức vụ... không thể mang lại
hạnh phúc thực sự. Tôi tuy ăn mặc, diện rất mode nhưng tôi rất kỹ
về cách giao tiếp, đối xử trong cuộc sống.
Một ngày nọ tôi nhận được thiệp hồng
của Khanh tức cô cháu của anh mời tôi đi đám cuới của Khanh ở Câu
lạc bộ Không Quân vì chú rể là đại tá Không Quân.
Trong dịp đám cuới này Khanh đã sắp anh
ngồi cạnh tôi. Anh đã làm lành và giải thích cho tôi thêm về vụ
cho đi quá giang xe. Tôi thấy thời gian gần 2 năm đã qua mà anh
vẫn một lòng theo đuổi tôi nên tôi cũng nguôi lòng và cũng vì tôi
vẫn yêu anh.
Cũng nhờ thời gian giận hờn này chúng tôi càng hiểu ý nhau nhiều
hơn, tôn trọng nhau hơn để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Trong lúc đám cưới của Khanh mọi người
còn chưa ăn xong, anh đứng lên kéo tay tôi nói “đi theo anh” và
đưa tôi vào phòng nhảy bên cạnh. Dù chưa có ai ra sàn nhảy nhưng
ban nhạc vẫn chơi nhạc đều đều. Tôi không biết anh hay ông đại tá
cháu rể đã dàn xếp, dặn ban nhạc hay không? Mà khi anh đưa tôi ra
sàn nhảy toàn chơi nhạc “Slow” và chỉ có hai chúng tôi. Anh ôm
chặt lấy tôi như không muốn rời. Tôi nói nhỏ vào tai anh: “Anh ơi,
ôm em lơi một chút mấy người trong ban nhạc đang nhìn mình kia”.
Anh nói “Kệ họ, ai biểu em giận anh quá lâu” và chúng tôi cùng
nhau nhảy cho tới khuya. Khi tất cả các quan khách đi dự đám cưới
ra về anh mới chịu ngưng nhảy đầm. Từ đó chúng tôi càng cảm thấy
thương yêu nhau nhiều hơn và mối tình giữa hai chúng tôi không
thể rời xa nhau.
Có lần về đêm anh nhớ
tôi đã ngồi dậy viết thư cho tôi và cuối thư anh nói “Bây giờ là
2 giờ đêm. Anh mong rằng mình đang nằm mơ thấy anh, anh ở bên
cạnh mình, anh sẽ nắm chặt lấy mình, bóp mình cho nhỏ lại để anh
sẽ cất mình vào tận đáy lòng anh, mình không bao giờ thoát được
nữa và đời đời sẽ ở trong tim anh. Anh nhớ mình quá sức.” Những
lời anh viết trong thư ấp ủ đầy những tình cảm yêu thương, tôi
không thể nào quên được dù anh đã ra đi qua bên kia thế giới.
Cuộc tình của chúng tôi nên duyên vợ
chồng đúng là duyên tiền định. Thứ nhất là sao cô cháu của nhà
tôi lại quen hai cô bạn của tôi? Thứ hai, qua hơn một năm thử
thách tôi giận anh, cả hai chúng tôi vẫn không gặp người hợp ý dù
cả hai đều có nhiều người theo đuổi. Và cũng nhờ đám cưới của
Khanh chúng tôi đã gặp lại nhau và biết không ai có thể thay thế
vị trí của chúng tôi được.
Cảm tạ Chúa đã cho chúng con gặp nhau
tâm đầu ý hiệp.
Mỗi lần tôi đi bay ở Đà Lạt, tôi luôn
luôn dặn những người ở phi trường mua bắp luộc giùm tôi. Vì bắp ở
Đà Lạt ngon lắm, vừa dẻo lại vừa ngọt. Tôi biết anh thích ăn bắp
nên lần nào đi Đà Lạt cũng mua đem về cho anh. Thường những
chuyến bay trong nước, máy bay nhỏ chỉ có một mình tôi kiểm soát,
lo trên chuyến bay.
Đặc biệt là quý vị làm ở phi trường ở
Đà Lạt rất lịch thiệp, khi nào máy bay tôi tới là họ đều mang cho
các loại hoa, nào là hoa hồng, hoa lay–ơn và nhiều thứ hoa khác.
Tôi phải chia bớt cho mấy người quen, nhất là luôn đem tới nhà
biếu mẹ chàng. Khi anh đi công tác xa như đi Mỹ, đi Hawaii anh
cũng không quên mua cho tôi những món quà mà tôi ưa thích. Khi
tôi đi bay ở Hồng Kông, tôi đã lựa một cái áo vest bằng da thật
đẹp tặng anh để mỗi khi mặc anh sẽ nhớ tôi – người yêu bé nhỏ của
anh. Tuy những món quà nhỏ này không giá trị về vật chất nhưng
rất ý nghiã đối với chúng tôi.
Cứ mỗi lần tới nhà anh tặng hoa và bắp,
cô gái người giúp việc trông nom mẹ anh tên là Nở, lần nào thấy
tôi đến đều khen tôi nức nở, khen từ người tới đôi giày cái áo,
và còn theo tôi ra tới tận bên ngoài đứng nhìn ngắm trước khi tôi
lái xe đi. Mẹ anh ở trong nhà chắc chắn đã nghe được những lời
của Nở khen tôi.
Những ngày nào tôi không đi bay là
chúng tôi rủ nhau đi ăn hoặc đi xem Cine ở rạp REX. Hết giờ làm
việc tài xế lái xe đưa anh tới. Anh rất đúng hẹn nên cả hai chúng
tôi không phải chờ đợi. Nhất là anh không muốn tôi đứng một mình
chờ anh. Sau này lấy nhau rồi, nhưng chưa có con, chúng tôi vẫn
hẹn hò như lúc mới quen nhau. Vì anh phải trực trong sở và ngủ
qua đêm.
Anh
cũng đưa tôi đi ăn nhiều chỗ khác nhau. Nhưng tôi vẫn thích tiệm
ăn ở Thủ Đức nổi tiếng về gà chiên với khung cảnh yên tĩnh vùng
ngoại ô. Chúng tôi muốn tới những nơi thanh tĩnh cùng ngồi bên
nhau trò chuyện qua những ngày giờ làm việc mệt mỏi. Trên đường
lái xe về anh hay kể chuyện tiếu lâm làm tôi cuời muốn đau bụng,
đôi khi anh vừa lái vừa hát cho tôi nghe. Anh cũng có giọng hát
hay, trầm ấm mà các bà bạn tôi khen mỗi khi tới nhà ăn uống họp
mặt.
Mỗi lần
tôi đi bay về, thay vì đi xe của hãng đưa về hay tôi tự lái xe
riêng, anh đích thân lái xe tới phi trường đón tôi. Trừ phi những
chuyến bay của tôi về đêm và những ngày anh phải trực trong sở.
Những cuộc hẹn hò của chúng tôi kéo dài
tới năm 1967 thì chúng tôi bàn với nhau đi đến hôn nhân. Chúng
tôi đã in thiệp hồng định gửi ra nhưng vì tình hình lộn xộn nên
đã hủy bỏ và để cho đến năm sau. Thế là tôi lại xin tiếp tục đi
bay trở lại thêm một thời gian, và anh yêu cầu tôi sau khi làm đám
cưới anh muốn tôi nghỉ bay vì không muốn vợ đi xa vắng nhà, vì
những chuyến bay đi ngoại quốc tôi phải ở lại qua đêm. Tôi hoàn
toàn đồng ý với anh vì tôi thấy hạnh phúc gia đình là quan trọng
hơn tất cả. Mặc dù đi bay tôi có đồng lương khá cao.
Thời gian tuyệt đẹp này bỗng nhiên bị
giông tố của thời cuộc đã đưa chúng tôi đi tới hôn nhân. Thấy
tình hình đất nước khó trở lại yên bình như trước nên chúng tôi
quyết định đám cưới năm 1968, đó là năm tết Mậu Thân nên đám cưới
của chúng tôi tổ chức giản tiện.
Bạn bè nói sao không chờ làm đám cưới
trễ hơn, nhưng anh là người làm ở J2 nên hiểu rõ tình hình đất
nước. Nhất là anh muốn có tôi bên cạnh để quên đi những căng
thẳng của thời cuộc và anh muốn đi tìm một Tia Sáng chan hoà tình
yêu như một linh dược để cho tinh thần của anh được bình thản hơn
và khoả bớt được những suy tư.
Minh Thảo Elizabeth Hoàng
Bấm vào đây để in ra giấy(Print PDF)
Trang nhà Minh Thảo Elizabeth Hoàng
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Đêm Thánh với muôn muôn vàn vì tinh tú... Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by mt elizabeth hoàng chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, December 30, 2023
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang