Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tự Truyện
Chủ đề:
qh30t4đ
Tác giả:
Phan Đức Minh
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Kính tặng bạn bè, quý chiến hữu đã từng sống và làm việc cùng
tôi tại thành phố Đà Nẵng
trong giai đoạn này.
Đà Nẵng vào những ngày cuối tháng 3 năm 1975 thật là hỗn độn, rối lọan. Quân đội và dân chúng từ các tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên, thành phố Huế đổ xô về, làm cho cái thành phố đã đông dân này càng thêm đông đảo. Cái Radio 4 băng tần tối tân nhứt của Nhật lúc bây giờ lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Theo tin từ các đài phát thanh trong và ngoài nước thiệt là lộn xộn, không giống nhau... Theo đài phát thanh Quân Đội, Sài Gòn, VOA, BBC cũng như một vài đài khác của nước ngoài, tôi vô cùng kinh ngạc là Huế có lịnh rút bỏ mặc dầu chưa đánh nhau chi cả. Sao lạ quá như vậy? Tôi gọi điện thọai, hỏi mấy Ông bạn thân là đơn vị trưởng trong vùng thì họ cũng trong tình trạng như tôi, không rõ đầu đuôi, tình hình ra sao hết.
Thành phố Đà Nẵng đông chật
những người là người. Vấn đề an ninh, lộn xộn mỗi lúc một
thêm gay gắt. Nhiều binh sĩ tức giận, bắn súng lên trời như
những kẻ điên khùng vì không hiểu tại sao lại có lịnh rút
lui, bỏ hết các trận tuyến gây nên tình trạng hỗn loạn thê
thảm này trong khi chưa chạm địch, chưa đánh đấm chi cả. Xưa
nay có bao giờ thế đâu! Tự nhiên không đánh nhau, mà chỉ
biết bỏ chạy là làm sao? Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lệnh
Quân Đoàn I kiêm Vùng I Chiến Thuật, có lẽ là người duy nhứt
ở đây biết được chuyện này, do ông được Tổng thống Nguyễn
Văn Thiêu gọi vô Sài Gòn gấp, họp các tướng lãnh, nhưng vào
tới nơi thì chỉ có một mình ông gặp Tổng thống Thiệu và nhận
lịnh của vị Tổng Tư Lịnh quân đội:
– Rút bỏ
Quân Khu I
Tướng Trưởng, một danh tướng cuả
Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, thế giới biết tiếng, biết tên,
chết điếng cả người nhưng... chẳng muốn hỏi tại sao vì ông
cũng đoán biết: hỏi cũng vô ích, để rồi bỗng dưng khai tử
luôn cả một Quân Đoàn (Army Corps) hùng mạnh cho nó tan
hàng, sập tiệm, và cả Vùng I Chiến thuật bao gồm 5 Tỉnh:
Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Ngãi, và
2 thành phố Huế, Đà Nẵng. Bộ Chỉ Huy Quân Trấn Đà Nẵng được
lịnh rõ ràng cuả Tướng Trưởng: Bất cứ kẻ nào dùng súng đạn
cướp bóc, xâm phạm tính mạng, tài sản của dân chúng trong
tỉnh trạng rối loạn hiện nay sẽ bị các lực lượng an ninh,
quân cảnh bắn hạ tại chỗ! Tuy có cấp chức được quyền ở cư xá
do quân đội cung cấp, nhưng tôi có giấy phép dạy học ngoài
giờ làm việc (chuyên dậy kèm Pháp và Anh ngữ cho rất đông
học sinh trung học) để đời sống vật chất tốt hơn, đối với
gia đình đông con như tôi, tránh được chuyện dính dáng đến
tham nhũng, hối lộ, rồi làm “dê tế thần” cho tình trạng
chánh quyền và xã hội “lem nhem” thời đó.
Vài em học
sinh chăm chỉ vẫn còn lui tới:
– Thưa Thầy! Các lớp
học ra sao, có học tiếp không hả Thầy?
Tội nghiệp!
Giờ này mà các em vẫn có thể nghĩ đến chuyện học hành. Tôi
nói:
– Thôi, chúng ta tạm nghỉ, khi nào yên tĩnh hãy
hay. Các em nên tránh bớt việc đi lại ngoài đường phố trong
lúc này, rất nguy hiểm.
Các em ra về, vẻ mặt buồn
thiu...
Gia đình tôi ở trong một ngôi nhà nhỏ trong
khu xóm đồng bào nghèo, nhưng có 2 cái sân đủ cho học sinh 3
lớp học tối mỗi đêm, thay phiên nhau đậu xe gắn máy và xe
đạp. Lúc này, tôi dã đưa gia đình và di chuyển những gì cần
thiết lên văn phòng Toà Án cho được an ninh ví có anh em
Nghĩa Quân canh gác các cơ quan chánh quyền.
Các nhà
băng đã đóng cửa, rất nhiều người cũng như tôi, khi nghĩ tới
chuyện cần có số tiền phòng thân, đành chịu chết. Thôi, giữ
sổ sách rồi vào Sài Gòn hãy hay. Ôm tiền mặt lúc này càng
thêm nguy hiểm. Có chi xài nấy vậy. Ai cũng nghĩ như thế để
an tâm đối phó với tình hình trước mặt, ngày càng gay go,
hỗn độn. Tôi điện thọai vào phi trường quân sự, định hỏi
Thiếu tá Trưởng Phòng An Ninh, không có, xin gặp Đại úy
Quang, cũng không có, chỉ có Trung úy Bảy trả lời:
–
Thiếu tá ơi! Tụi nó pháo kích hỏa tiễn 122ly của Trung cộng
cầy nát phi đạo rồi, phi cơ của mình không đáp xuống được
nữa, chỉ xài được trực thăng thôi. Người đông nghẹt mà trực
thăng không thấy đến chi cả!
Tôi điện thọai
sang Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng I, hỏi thăm mấy sĩ quan thân
thiết thì được hay:
Tại cảng Tiên Sa, tàu không đủ
chuyên chở quân đội di tản cùng với gia đình cũng như đồng
bào trốn chạy quân cộng sản đang tiến vào thành phố bằng
nhiều ngã, bao vây chung quanh Đà Nẵng. Lịnh trên: rút bỏ
Quân Khu I không đánh đấm chi cả thì tình trạng làm sao khác
được! Địch pháo kích chung quanh Đà Nẵng ầm ầm... Tôi gọi
sang Bộ Chỉ Huy Pháo Binh Quân Khu. Đại tá Chỉ Huy Trưởng
vẫn còn ở đó. Là bạn thân với nhau từ hồi còn nhỏ, lưu lạc
giang hồ, mãi sau này mới gặp lại nhau và lần sau cùng là ở
Đà Nẵng. Tôi chở tất cả gia đình trên chiếc xe jeep, gồm nhà
tôi và 7 đứa con, đứa con gái lớn sức khỏe yếu kém, đứa con
trai kế 16 tuổi, đứa con gái út mới được 6 tháng, vợ tôi
phải bồng ẵm trên tay, đến Bộ Chỉ Huy Pháo Binh Quân Đoàn.
Lúc đó là chiều ngày 28 tháng 3, tôi gọi cậu tài xế trung
thành và can đảm, Binh nhứt Túc, mà tôi đã đích thân đến đơn
vị hành chánh quản trị địa phương, lựa chọn rồi hỏi han về
tình trạng khó khăn khiến hắn can tội đào ngũ. Tôi liên lạc
với đơn vị gốc của hắn, nhận cho hắn làm tài xế vì Tòa Án có
xe nhưng không đủ quân nhân tài xế. Sau này, tôi thấy hắn
tận tâm, chu đáo và trung thành, nên tôi nói với đơn vị đề
nghị cho hắn lên hạ sĩ, mong ngày nào đó không xa, cho hắn
lên hạ sĩ nhứt thì đồng lương cũng đỡ khổ cho gia đình. Tôi
bảo: “Thôi, cậu lo cái xe cho tốt, đầy đủ xăng nhớt rồi cho
cậu về lo chuyện gia đình, tôi lái lấy cũng được. Đây, chìa
khoá văn phòng và tất cả những gì của gia đình tôi trong
đó, nếu tôi đi khỏi thì tất cả là của cậu. Cậu ở lại lo cho
gia đình. Vợ con cậu cũng cần đến cậu trong lúc hỗn lọan
này. Đem những thùng, hộp thực phẩm khô, sữa hộp chia cho
anh em Nghĩa Quân. Tôi sẽ cho lịnh họ:
– Khỏi canh
gác nữa! Tòa chỉ còn tôi là sĩ quan cuối cùng ở đây, anh em
hạ sĩ quan và binh sĩ thì ở trại gia binh rồi. Cho họ về lo
thu xếp, bảo vệ gia đình.”
Tôi bắt tay cậu tài xế, Hạ
sĩ Túc. Cậu tài xế cứ nắm chặt lấy tay tôi, nói trong nghẹn
ngào!
– Em không nỡ để Thiếu tá và Cô đi một mình
với các em như thế này. Cứ để em đi theo, thầy trò mình sống
chết có nhau, gia đình em đông người, nhiều bà con, dân địa
phương, em là binh sĩ nên không có gì khó khăn nhiều như
Thiếu tá. Thiếu tá đi được rồi, em trở lại với gia đình
cũng được, không sao cả!
Tự nhiên tôi thấy mắt mình
nhòa đi trước tấm lòng của cậu tài xế trung thành và can
đảm, luôn luôn nghĩ đến tôi, và gia đình vì chúng tôi: một
sĩ quan cấp tá, Phó Ủy Viên Chánh Phủ Toà Án Quân Sự Mặt
Trận Quân khu I và một binh sĩ luôn sống với nhau như người
trong một gia đình ruột thịt đã nhiều năm, nhiều tháng.
Tôi bảo:
– Túc! Cậu phải nghe tôi, về trông coi,
bảo vệ lấy gia đình trong lúc này! Tôi tới Bộ Chỉ Hy Pháo
Binh bây giờ. Ông Đại tá Chỉ Huy Trưởng còn ở đó.
Hạ
sĩ Túc, cậu tài xế rời nắm tay tôi rồi đứng nghiêm, giơ tay
chào nghiêm chỉnh:
– Kính chúc Thiếu tá, Cô, cùng
các em ra đi bình an!
Tôi thấy rõ cậu tài xế can đảm
và trung thành bật khóc. Chắc chắn là hắn khóc cho gia đình
tôi trong cơn nguy biến, mà tôi bắt hắn phải ở lại. Trên
đường, một chiếc xe Jeep chạy ngược chiều với tôi, trên có 4
sĩ quan Thủy Quân Lục Chiến, tuổi còn trẻ nhưng đều đeo lon
cấp tá, rất quen thuộc, tôi chạy chậm lại, giơ tay vẫy
chào, và hỏi to:
– Có chi lạ không?
Mấy Ông
bạn cũng giơ tay vẫy. Một anh bạn người Nam la lớn:
–
Đù má nó! Anh coi: chiến tranh kiểu chi lạ! Tụi này có bao
giờ bỏ chạy như thế này đâu! Lại mấy thằng Mỹ với thằng
Thiệu... đem con bỏ chợ, âm mưu buôn bán xương máu tụi mình
đây thôi!...
Gia đình Đại tá Chỉ Huy Trưởng Pháo
Binh đã vào Sài Gòn ít hôm trước, Ông còn ở lại vì Tướng
Trưởng và Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn vẫn còn ở Đà Nẵng. Đang ăn
cơm tối với nhau thì điện thọai reo. Sĩ quan trực chạy vào
báo cáo:
– Thưa Đại tá! Có lịnh của Trung tướng mời
Đại tá sang ngay Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn!
Ông Đại tá
bắt tay tôi và mấy sĩ quan thuộc quyền của Ông đã tụ tập về
đó:
– Chúc Anh Chị, quý vị, các cháu, và tất cả bình
an.
Ông còn dặn tôi trong lúc vội vã quay đi.
– Anh cho Chị và các cháu ngủ tạm trong hầm của tôi, rất
tốt! Nếu thiếu chỗ thì giường của tôi trong phòng kia...
Sau này, tôi biết là Ông cùng Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn sang
phi trường trực thăng Non Nước để ra tàu Hải Quân cuả Mỹ chờ
ngoài biển.
Tôi mặc nguyên quân phục tác chiến, với
khẩu súng Colt–12 bên mình, chỉ bỏ cái mũ sắt 2 lớp ra, rồi
ngả lưng xuống giường thiu thiu ngủ chập chờn. Điện thoại
reo, sĩ quan trực chạy sang:
– Thưa Thiếu tá, Bộ
Tổng Tham Mưu tại Sài Gòn cho hay: 5 chiếc Tàu Hải Quân đã
được lệnh lên đường, ra Biển Mỹ Khê, Đà Nẵng chuyên chở quân
đội, gia đình, và dân chúng. Tàu sẽ tới nơi vào khuya đêm
nay hay sáng sớm mai...
Tôi đang mơ mơ màng màng
trong giấc ngủ nặng nề thì có người đánh thức tôi dậy và nói
trong sự vội vàng.
– Thiếu tá! Thiếu tá! Mình phải
đi ngay, rời khỏi nơi này vì tin tức cho hay quân cộng sản
Bắc Việt đã tới rất gần thành phố, không gặp sự kháng cự nào
cả...
Tôi đánh thức gia đình, vợ con rồi tất cả lại
lên chiếc xe Jeep với ít đồ đạc gọn nhẹ tùy thân, nhắm hướng
bãi biển Mỹ Khê phóng đi, sau khi bắt tay vội vàng vài Ông
bạn sĩ quan Pháo Binh. Xe chạy được một quãng khá xa, chừng
dăm cây số, bỗng đứa con gái lớn cuả chúng tôi kêu thất
thanh:
– Cái va–li da của Mợ đâu rồi?
Trong số
đồ đạc mang theo thì cái va–li da đó có chút ít tài sản còn
lại đáng giá hơn mấy cái va–li đã nằm trong xe Jeep để sống,
do bà nhà tôi và đứa con gái lớn, vốn tính cẩn thận, trông
coi cho chắc ăn. Muôn người trên xe nhận ra là trong lúc vội
vàng di chuyển, chính cái va–li đó đã bị bỏ lại ở trại Pháo
Binh vừa rồi. Chết thiệt! Tôi lái xe quay lại ngay lập tức,
nhưng khó khăn vì người di chuyển quá đông. Chạy trở về trại
Pháo binh, vẫn còn 2 cậu lính gác, tôi đậu xe ngay cửa phòng
vừa rời ban nãy, chạy như bay vào trong. May quá! (cái may
đầu tiên) Chiếc va–li đã được lôi từ trong hầm gia đình tôi
tạm trú lúc trước, nhưng chưa đem lên xe, vẫn còn nằm trơ
một mình sau cánh cửa lối lên phòng tôi nằm. May mà còn lính
gác, nếu không thì dân chúng quanh đó và bọn cướp phá cơ
quan, công sở đã tràn vào vơ vét tất cả những gì còn lại, và
cái va–li “quan trọng nhứt của gia đình tôi” cũng mất tiêu
rồi. Nếu nó bị mất thì không biết sau này gia đình tôi cầm
cự ra sao với cuộc sống đổi đời với trăm ngàn khổ cực. Trời
Đất đã cứu gia đình tôi... Đứa con gái lớn lần này tay lúc
nào cũng để lên cái va–li vừa tìm lại được. Tôi lái xe ra
cổng, anh em binh sĩ vẫn còn canh gác. Tôi nói lớn:
–
Anh em về đi, lo chuyện gia đình, doanh trại không còn ai
nữa.
Trời đất! Đường sá ban đêm mà lúc này
đông nghẹt những người là người, di chuyển bằng đủ mọi cách.
Tất cả đều hướng về phía cảng Tiên Sa và bãi biển Mỹ Khê.
Tôi lái xe, khẩu Colt–12 đeo trước ngực, kiểu sĩ quan Đức,
đã lên đạn, khoá chốt an toàn, khẩu M–16 đã lên đạn sẵn,
cũng khoá chốt, để ngay bên cạnh. Đứa con trai lớn nhứt 16
tuổi, có mặt trong xe cũng đã được tôi chỉ dẫn để xài khẩu
tiểu liên hạng nhẹ Carbin M–2 để đề phòng trường hợp bị bọn
bất lương, tấn công, cướp bóc trong khi hỗn lọan. Trông cảnh
người xe xuôi ngược thiệt là kinh hoàng, trong khi đó quân
cộng sản vẫn pháo kích vào thành phố Đà Nẵng nổ uỳnh!
uỳnh!... rải rác đó đây.
Cái xe Jeep của tôi đang
chạy bỗng dưng chết máy, nằm ỳ ngay cạnh đường. Thế là làm
sao! Còn đang lúng túng thì hai binh sĩ cầm M–16 từ cống
trại lính bên kia đường tiến đến xe tôi dòm ngó, xem có
chuyện chi mà lại dừng xe ngang xương trong dòng người đang
chạy xuôi ra hướng bãi biển. Một binh sĩ chào tôi:
–
Thưa Thiếu tá! Sao Thiếu tá lại ở đây vào lúc này?
– Xe tôi chết máy rồi. Cậu binh sĩ kia cũng chạy lại rồi la
to:
– Đại úy Sinh... Ra mau...
Thiếu tá Phó
Ủy Viên Chánh Phủ Tòa Án Mặt Trận đây nè. Đại úy Từ Khánh
Sinh, Đại Đội Trưởng Nhảy Dù, bị thương tại mặt trận, sau
được đưa về đây làm Quản Đốc Quân Lao Đà Nẵng, dưới quyền
cuả tôi. Đại úy Sinh, quân phục tác chiến chỉnh tề, mũ sắt
2 lớp, giơ tay chào tôi nghiêm chỉnh như thường lệ. Chúng
tôi bắt tay nhau trong khi tôi nói:
– Hay nhỉ! Sao
cái xe của tôi lại chết máy ngay ở chỗ này? Nếu nó chết máy
ở chỗ khác thì làm sao đây?
Tôi nghĩ thầm trong bụng:
Đây là điều may mắn thứ hai cho chúng tôi trong cơn hỗn lọạn
kinh hoàng. Anh Sinh kêu mấy binh sĩ ra đẩy cái xe của tôi
vào trong sân trại, rồi ra lịnh cho một thượng sĩ:
–
Lấy cái xe dự trữ của mình, lo xăng nhớt đầy đủ rồi giúp gia
đình thiếu tá chuyển đồ đạc sang, chớ lúc này mà xe cộ lộn
xộn là nguy hiểm lắm.
Tôi cảm ơn Đại úy Sinh, bắt
tay viên thượng sĩ già rồi vào văn phòng, có vài sĩ quan
trong đó. Sau vài phút hỏi han tình hình, tôi hỏi Đại úy
Sinh.
– Anh em bị giam giữ còn bao nhiêu người?
– Thưa Thiếu tá: gần 1 ngàn.
– Việc ăn uống của
họ tới ngày hôm nay ra sao?
– Hôm nay thì vẫn còn,
nhưng ngày mai thì chưa biết, gạo mình còn, nhưng liệu nhà
thầu cung cấp thức ăn có còn liên lạc nữa không. Suy nghĩ
thiệt nhanh vài giây rồi tôi quyết định:
– Quân cộng
sản đang tiến vào Đà Nẵng mà không đánh nhau chi cả. Nhân
danh sĩ quan cấp chức cao nhứt của 2 Tòa: Mặt Trận Vùng I và
Tòa Thường Trực Đà Nẵng, tôi ra lịnh thả hết tất cả quân
phạm không phân biệt Đại hay Tiểu Hình... En temps de
guerre! En cas de force majeure!
(trong trường hợp
chiến tranh! Trong trường hợp bất khả kháng) chúng ta có
quyền làm bất cứ cách nào để bảo vệ sinh mạng của ngần đó
con người, đã từng là quân nhân như chúng ta. Họ cũng có
thân nhân gia đình đang đợi chờ họ. Anh Sinh cho thư ký đánh
máy biên bản theo lời tôi đọc:
– Lịnh thả hết quân
phạm...
Tôi sẽ ký tên với tính cách người ra lịnh, và
tất cả sĩ quan có mặt cùng ký tên với tính cách nhân chứng,
hiểu biết quyết định này. Sau này vào Sài Gòn, chúng ta có
giấy tờ trình Nha Quân Pháp và Bộ Quốc Phòng là những cơ
quan mà hai Toà Án chúng tôi trực thuộc. Sáng sớm mai, chúng
ta sẽ thả hết...
Sĩ quan, hạ sĩ quan, và binh
sĩ của quân lao hầu như vẫn còn có mặt đông đủ tới giờ phút
này. Đại úy Sinh vốn gốc sĩ quan Nhảy Dù cho nên làm việc
rất đàng hoàng, nghiêm chỉnh. Bộ phận cấp dưỡng, dọn cơm tối
lên cho mấy anh em sĩ quan chúng tôi, vừa ăn, vừa bàn bạc
công việc phải làm sáng mai. Một hạ sĩ quan đi xe gắn máy từ
cảng Tiên Sa trở về, báo cáo:
– Cảng Tiên Sa rất đông
người, tàu bè di chuyển không đủ, rất khó khăn, địch thỉnh
thỏang lại nã vài trái hỏa tiễn gây chết chóc và thương tích
cho bà con...
Đại úy Sinh bảo anh em lo cơm tối cho
gia đình tôi và chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Tình “Huynh đệ chi
binh” những lúc như thế này mới thấy nó cao quý làm sao! Tất
cả đều coi nhau như ruột thịt một nhà. Thiệt là phúc đức cho
gia đình tôi: trong suốt những ngày rối loạn, di tản, chúng
tôi may mắn vẫn có chỗ ăn, chỗ ngủ đàng hoàng, không thì khổ
cho đám con trẻ biết mấy, nhứt là đứa con gái út mới được 6
tháng, nhà tôi còn phải bồng ẵm trên tay và lo những bình
sữa và biết bao nhiêu thứ cho một đưá bé như thế.
Hôm sau, trời còn sớm lắm, nhưng tất cả chúng tôi đã thức
dậy. Tất cả sĩ quan chúng tôi cùng binh sĩ trong trại kéo
nhau xuống phía khu vực nhà giam. Tôi ra lịnh: tất cả binh
sĩ súng M–16 lên đạn, đứng thành 2 hàng, các sĩ quan đứng
sau lưng, tôi cho mở cửa nhà giam, rồi dùng loa phóng thanh
cầm tay nói lớn:
– Nhơn danh sĩ quan có cấp chức cao
nhứt của Tòa án quân sự Mặt Trận Vùng I và Tòa án quân sự
Thường Trực Đà Nẵng hiện có mặt tại đây, tôi ra lịnh thả tất
cả anh em ngay lúc này để trở về lo cho thân nhân gia đình
trong tình hình khẩn cấp hiện nay...
Nhiều anh em
quân phạm còn nhìn nhau có vẻ ngơ ngác vì họ không biết rõ
tình hình bên ngoài. Tôi nói tiếp:
– Anh em trật tự
ra ngoài theo hướng dẫn của 1 sĩ quan, xếp hàng 10 người
một, cứ đủ 6 hàng thì ngưng lại, ngồi xuống. Khi có lịnh hô
của 1 sĩ quan thì 2 hàng đứng dậy, theo tiếng hô thứ hai là
cả 20 người chạy ra khỏi cổng trại, về nhà. Bất cứ ai gây
lộn xộn, làm mất trật tự, hay đang chạy mà quay đầu lại hoặc
dừng lại bất cứ vì lý do gì, sẽ bị bắn gục ngay tại chỗ!
Nghe rõ chưa? Tất cả anh em đều reo mừng và thi hành lịnh
một cách nghiêm chỉnh.
Công việc “thả tù” đã xong,
tôi thở phào nhẹ nhõm, họ cũng là người, từng là quân nhân
dù có phạm tội, họ cũng có thân nhân gia đình đang trông đợi
trong hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm này, chỉ sợ có sự rối
loạn xảy ra khi anh em nóng lòng, sốt ruột rồi làm càn, ai
cũng muốn thoát ra khỏi nhà tù càng sớm càng tốt. May mắn
là việc đó đã không xảy ra.
Ăn sáng qua loa xong, tôi
cho lịnh tập họp tất cả sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ cuả
quân lao. Quân số gần như đông đủ hoàn toàn. Với giọng nói
trộn lẫn sự xót xa trong lòng, dù rằng cuộc đời cuả tôi đã
quen với xót xa, đau khổ, chia lìa từ khi 15 tuổi, phải bỏ
trường trung học ở Hải Phòng để lăn mình vào cuộc kháng
chiến chống Pháp, địch bắt hai lần, rồi 23 năm lính chống
cộng sản, từ binh nhì, không theo học trường sĩ quan nào cả
mà lên thiếu tá, với chức vụ hiện tại, tôi nói:
–
Vận nước bắt chúng ta phải bỏ cuộc một cách đau lòng. Chúng
ta đã làm hết bổn phận cuả những quân nhân. Bây giờ, không
còn cách nào khác hơn nữa, tôi khuyên anh em nên trở về
ngay, lo cho gia đình trong cơn hỗn loạn. Súng đạn cá nhân,
anh em tùy nghi tìm cách thủ tiêu, ai không làm được thì để
vào trong kho súng chắc chắn kia, sĩ quan tiếp liệu khoá kỹ
lại, không để lọt vào tay những kẻ xấu, dùng nó làm hại
người dân vô tội trong lúc hỗn loạn này. Còn các sĩ quan,
anh em mình tạm chia tay ở đây và mong có ngày gặp lại. Xin
chúc tất cả anh em bình an!
Tôi bắt tay thiệt chặt
từng sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ... Vài binh sĩ bịn rịn
không nỡ rời chúng tôi trong khung cảnh đau đớn như thế này.
Họ vẫn còn đứng nghiêm, giơ tay chào theo quân cách rồi mới
tan hàng, theo nhau từng nhóm một. Mấy đứa con đã lớn của
tôi đứng đằng xa, cạnh chiếc xe Jeep, trông thấy cảnh đó
cũng hiểu được nỗi đau lòng của lớp người cha, anh, những
quân nhân chúng tôi, cho nên chúng nó cũng nước mắt sụt sùi.
Khi muôn người đã tan hàng, ai lo việc nấy, Đại úy Sinh,
chỉ có một mình ở trại, lên xe cùng gia đình tôi. Anh lái ra
phía bãi biển Mỹ Khê. Có mấy chiếc tàu Hải Quân từ trong Nam
kéo ra thiệt, nhưng đậu hơi xa, nước cạn không vào gần được.
Trên tàu đông đặc những người là người và khắp mọi chỗ nơi
bãi biển, người từ khắp nơi dồn về sao mà đông thế. Cả lính
lẫn dân, kẻ lội nước, kẻ đi đủ loại ghe thuyền, cố gắng bơi
ra xa tới chỗ tàu đậu... Cầu thang lên tàu không đủ để đưa
số người đông đặc như kiến leo lên. Người ta phải dùng đến
những cái thang dây dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng
người vẫn chen chúc leo lên, hành lý mang theo rơi rớt xuống
biển mỗi lúc một nhiều, rồi đến lúc có những người vì chen
chúc, xô đẩy, đuối sức cũng rớt xuống biển đều đều. Những
tiếng kêu gào thất thanh càng làm cho cảnh tượng thêm rùng
rợn. Nhiều người trên bờ biển khóc thét lên làm cho những
đưá con nhỏ của tôi cũng oà lên khóc theo. Tôi bảo Đại úy
Sinh:
– Mình không thể để cho những đưá trẻ thơ như
thế này cũng phải chịu cảnh thê thảm đó.
Anh Sinh
bảo tôi:
– Bọn mình tránh ra phía này, tôi có thằng
đàn em ở trong xóm đằng kia. Nó có chiếc ghe dìm dưới nước.
Nó và bọn mình đi ghe ra phía ngoài xa, lên chiếc tàu ở tít
ngoài kia mới được.
Chiếc xe Jeep cài số nhỏ, ì ạch
lăn bánh trên cát, chở đông người chúng tôi tới phía cách xa
đó một khoảng, gần một xóm nhỏ lơ thơ mấy nóc nhà tranh, nhà
lá. Anh Sinh chạy vụt vào trong xóm rồi ra ngay cùng với một
cậu nghiã quân... Chiếc ghe được lôi ở dưới nước lên, đủ chở
ngần đó con người, tuy có chút nguy hiểm về an toàn. Đành
liều vậy, chớ biết làm sao! Bà nhà tôi lên tiếng:
–
Sống cùng sống, chết cùng chết với nhau!
Cậu Nghĩa
Quân nói:
– Thiếu tá và Đại úy thay quần áo dân sự
đi vì em biết tụi du kích và đặc công nằm vùng đang ra công
khai hoạt động để kiểm soát tình hình, phía sau quân đội
đánh chiếm thành phố Đà nẵng và vùng chung quanh, ngăn chặn
đồng bào di tản, tụi nó hung hăng lắm!
Tôi đã từng có
kinh nghiệm khi đi kháng chiến, đứng trong hàng ngũ của cộng
sản gần 7 năm, công tác trong các văn phòng cơ quan lãnh đạo
vì có chút chữ nghiã và có người anh ruột đỡ đầu, che chở,
cho nên tôi biết rõ Sách Lược (Polisy & Strategy) của cộng
sản là đánh chiếm một vùng hay một xứ sở, quốc gia nào thì
bắt buộc: quân tác chiến làm xong nhiệm vụ, lập tức lực
lượng bình định (Pacificatory forces) phải kiểm soát an
ninh, trật tự, đè bẹp, diệt tan mọi sức kháng cự hay nổi lên
làm loạn sau này... Chúng tôi chuyển đồ đạc trên xe xuống
bãi cát rồi tôi đưa chùm chìa khoá xe cho một người đàn ông
ngoài 50 tuổi dáng hiền lành, đứng cạnh đó, không rõ ông ta
thuộc loại người gì. Tôi bảo:
– Nếu chúng tôi xuống
ghe đi được thì Bác lấy chiếc xe này, đem về biến cải đi mà
xài!
Chúng tôi chuẩn bị bước xuống chiếc ghe của cậu
nghĩa quân, đã được tát sạch nước, nhưng lúng túng vì đông
người, có đám con nít, với đồ đạc... Từ phiá làng xóm gần
đó, bọn du kích và quân chủ lực miền (regional forces) của
Tỉnh Đội Quảng Nam – Đà Nẵng đã chia nhau từng toán nhỏ đi
lùng soát, ngăn chặn tại các điạ điểm trọng yếu, mà bãi biển
Mỹ Khê, Sơn Trà, núi Non Nước, v.v. là những điểm chúng đã
chú ý. Mấy tên du kích chĩa súng tiểu liên AK–47 của Liên Sô
và cả M–16 của quân Việt Nam Cộng Hòa bỏ lại, quát om xòm:
– Không có đi đâu hết cả! Quay về ngay, không thì... bắn
hết.
Chúng nổ vài loạt súng vào chiếc thuyền nhỏ và
bắt chúng tôi quay lại. Thiệt là buồn lẫn tức giận vì Đại
úy Sinh từng là Đại đội trưởng Nhảy Dù, còn tôi thì đã từng
lăn lộn trong cuộc kháng chiến chống Pháp, Tây bắt 2 lần,
rồi 23 năm trong Quân Đội Cộng Hoà từ Lính hạng bét leo lên
cấp tá, từng coi bọn du kích này như bọn... chó chết, nhưng
lúc này chúng nó là kẻ thắng trận và đang cầm tiểu liên xung
kích trong tay. Tôi nói nhỏ với Sinh:
– Thôi quay
lại!
Tôi nhìn lũ trẻ mặt mũi lo sợ, kinh hoàng mà
lòng đau xót không cách nào nói hết được... Khi trở lại
chiếc xe thì Bác “nhà quê” đang ngồi ở ghế tài xề và cho xe
nổ máy. Loay hoay mà chẳng biết làm cho chiếc xe nổ máy. Tôi
nói với Bác ta:
– Thôi, cảm ơn Bác, chúng tôi không
đi được, cần xe chở nhà tôi và các cháu về thành phố kẻo
trời chiều đã muộn.
Ở giữa bãi biển minh mông thế
này, đằng kia người đen như kiến vẫn đang lên tàu và vẫn...
đang rơi rụng xuống biển như sung, như lá bay thế kia, coi
bộ không được rồi, nhứt là các cháu nhỏ như thế này. Bác ta
vui vẻ đưa lại chùm chìa khoá cho tôi và bước xuống nhường
chỗ cho Đại úy Sinh và tôi chuyển đồ đạc trở lại trong xe.
Đây lại thêm một điều may mắn cho chúng tôi. Xong việc, tôi
bảo anh Sinh lên lái xe, tôi ngồi bên cạnh còn nhà tôi và
các cháu ngồi hết ở phiá sau. Đại úy Sinh ngồi lên cầm tay
lái, tôi quay lại nói với người đàn ông hiền lành, gần như
không thấy nói năng gì cả:
– Cảm ơn Bác nghe... cầu
chúc Bác bình an!
Trong khi Đại úy Sinh cài số nhỏ,
lái xe ì ạch lăn trên bãi cát, tìm lối lên bờ, tôi nói với
anh Sinh:
– May mà tay này hiền lành, thiệt thà, mở
xe mấy lần máy không nổ, nếu nổ máy, liệu anh ta có biết lái
nó đi đâu không, và chúng tôi cả bọn đang đứng ở giữa bãi
biển minh mông, với nhiều đe dọa, nguy hiểm, không biết sẽ
ra thế nào khi trời đã dần dần ngả bóng về chiều, trong khi
anh Sinh chỉ mở máy một cái là xe nổ máy tức khắc, xe tốt,
để dự trữ cuả đơn vị anh Sinh kia mà, chớ gặp anh chàng kia
là thứ dữ thì thiệt là khổ sở vất vả cho gia đình tôi với
đám con phần nhiều còn nhỏ, đồ đạc lỉnh kỉnh...
Xe đã
tìm được lối lên đường, quay trở lại lối cũ phải qua Quân
Lao Đà Nẵng. Trời đất! Doanh Trại Quân Lao Đà Nẵng của Đại
úy Sinh lúc này đông nghẹt bà con, dân chúng ở đâu kéo đến
tạm trú, chắc bà con cũng định nhắm hướng bãi biển Mỹ Khê,
Tiên Sa, nhưng thấy trời đã sắp tối nên kéo nhau vào đây.
Anh Sinh lái xe vào trong, đậu trước hai căn phòng cưả chắc
chắn, khoá bằng những chiếc khoá đặc biệt cho nên không có
ai vào đây. Mấy anh em binh sĩ cuả anh Sinh, nhà ở liền đó,
biết được chúng tôi đã quay trở lại Quân Lao, liền chạy đến,
xem có thể giúp đỡ được gì chăng. Đến lúc này mà anh em vẫn
còn nghĩ đến chúng tôi, thiệt là tình “Huynh Đệ Chi Binh”
đúng là bất diệt... Lúc này theo tin tức thì quân cộng sản
đã vào kiểm soát thành phố Đà Nẵng. Chúng tôi cũng như bao
nhiêu sĩ quan, quân nhân từ Quảng Trị dồn về vùng đất này
hầu hết đã bị dồn vào chỗ chết, nhưng biết làm sao, đành
theo vận nước... Qua một đêm khó khăn, khắc khoải ở Quân Lao
Đà Nẵng, đơn vị cũ của Đại úy Sinh, anh Sinh lo cho chúng
tôi là một chuyện, lo cho gia đình, nhà tôi, và lũ con còn
nhỏ, cũng như cho chính anh với tương lai tối tăm trước mặt,
thiệt là kinh khủng. Trời sáng lúc nào không biết. Tôi nói
Đại úy Sinh kiếm một lá cờ Phật Giáo, lúc này dễ dàng kiếm
ra thứ đó ở chỗ đông người vì lúc này Thầy Thích Trí Quang
“Chuyên viên tôn giáo vận” của cộng sản Việt Nam từ 1946, là
nhân vật quyền hành lớn lao, người dân miền Nam ai cũng phải
biết lúc này vì ông lãnh đạo “thành phần thứ ba” ngoài hai
lực lượng khác cao hơn: Cộng sản Bắc Việt và Mặt Trận Giải
Phóng Miền Nam, đứng đầu là Chủ tịch Nguyễn Hữu Thọ, rồi đến
Thủ tướng Huỳnh Tấn Phát, nhưng thực ra tất cả đều đặt dưới
sự lãnh đạo cuả Bộ Chính Trị Trung Ương Cộng sản Hà Nội.
Nhân vật Thích Trí Quang kêu gọi: Các bác sĩ trở về bịnh
viện cuả mình làm việc vì số thương vong quân đội, dân chúng
quá nhiều, kêu gọi quân nhân của Nam Việt Nam đem súng đạn
đến nạp tại sân chuà trong thành phố, thị trấn, và ra trình
diện Ủy Ban Quân Quản khi có lịnh... Bà con nói: Sân Chuà
Tỉnh Hội Đà Nẵng ở đường Ông Ích Khiêm là một cái núi chất
đầy súng đạn, nhiều nhứt là súng M–16 trang bị cho các lực
lượng võ trang chánh quy của Nam Việt Nam, còn vứt rải rác
khắp hang cùng, ngõ hẻm thì không kể. Tất cả chúng tôi lại
chất đồ đạc lên xe trở vào thành phố Đà Nẵng, là vùng đất
chết lúc này, nhưng biết làm [gì] khác được! Xe ra khỏi
cổng trại với chiếc lá cờ phật Giáo to tổ chảng bay phất
phới. Xe chạy sắp tới ngã ba rẽ vào thành phố Đà Nẵng và đi
Huế thì mấy chú bộ đội chủ lực của Tỉnh Đội Quảng Nam (tôi
đoán thế) mũ tai bèo, súng AK–47 từ bên cạnh đường nhảy ra
chặn xe lại và yêu cầu Anh Sinh và tôi bước xuống khỏi xe.
Thấy mấy tên bộ đội non choẹt, nếu trước đó ít lâu thì cứ
một chiến binh lính Dù cuả anh Sinh là dư sức “sơi tái” một
lúc cả 3 tên bộ đội “bé choắt” này trong 30 giây đồng hồ,
tôi chơi nước liều hét to:
– Các anh trông lá cờ
trước mũi xe kia! Lịnh cuả Ban Quân Quản Đà Nẵng và Thầy
Thích Trí Quang sai chúng tôi liên lạc khẩn cấp với Chuà
Tỉnh Hội Đà Nẵng xin xe cộ ra bãi biển Tiên Sa chở bà con,
đồng bào bị thương nằm la liệt ngoài đó, chậm không đưa về
bịnh viện là chết hết!
Mấy chú bộ đội ngơ ngáo nhìn
nhau rồi khoát tay:
– Thôi đi mau lên!
Chạy
vào phiá thành phố rồi, tôi mới bảo Đại úy Sinh: Moa không
hét toáng lên như vậy là chúng nó bắt hai anh em mình xuống
ngồi tập trung ở bãi cỏ rồi, lúc đó nhà tôi và lũ trẻ này sẽ
ra sao! Xe chạy vào trung tâm thành phố thì bọn tôi thấy cờ
đỏ sao vàng và cờ Mặt Trận Giải Phóng miền Nam đã đầy ngập
thành phố, khắp chốn hang cùng ngõ hẻm. Mau thiệt! Một nhóm
các em học sinh, trong đó có cả học sinh cuả tôi mấy hôm
trước, đã bị luà ra đầy đường phố, mỗi nhóm có kèm hai, ba
tay súng đặc công chỉ huy, làm công tác tuyên truyền, kêu
gọi bà con trở về... thành phố đã được giải phóng! Hai em
học sinh chạy lại bên tôi nói:
– Thưa Thầy! Thầy đưa
Cô và các em về nhà, và có cần đi đâu trong thành phố nữa
thì Thầy cứ việc đi thoải mái. Xong việc, xin Thầy giao xe
lại cho chúng em vì lúc này Thầy cũng biết rồi, thành phố
cần quản lý và xài tất cả mọi thứ xe cộ, nhứt là của quân
đội cũ.
Tôi bảo một em biết lái xe, nhảy lên ngồi
phiá sau, chật chội, anh Sinh lái đến một gia đình quen biết
ở gần đó rồi giao tay lái lại cho tôi. Sau cái bắt tay từ
giã xót xa, nhưng đầy tình “chiến hữu”, chúng tôi vẫy tay
chào nhau khi tôi lái xe thẳng đến Tòa Án Quân Sự Mặt Trận
Quân Khu I. Tôi rút chìa khoá xe, nắm trong tay, rồi nhảy
xuống, chạy ào vào văn phòng cũ cuả tôi. Trời đất! Một cảnh
hoang tàn, hỗn độn diễn ra ngay trước mắt tôi: Bao nhiêu hồ
sơ, giấy tờ cuả văn phòng, cộng thêm cái đống sách 501 cuốn
cuả tôi sưu tầm, góp nhặt cả 2 chục năm nay nằm lung tung,
bừa bãi, ngổn ngang như một đống rác. Đã xót xa cho vận
nước, tôi càng thêm xót xa cho cái cảnh này. Chán quá, tôi
quay ra xe quên cả lượm lại mấy cuốn Tự Điển Việt, Pháp, Mỹ,
Anh dày cộm... là những thứ cộng sản có thấy tôi giữ, tôi
cũng chẳng sợ gì.
Nhảy lên xe, tôi đưa cả gia đình về
nhà cậu tài xế cách đó không xa. Tôi vừa đậu xe trước cửa
nhà cậu tài xế và bước xuống thì cả hai vợ chồng Hạ sĩ Túc
từ trong nhà chạy nhào ra ôm lấy tôi, khóc oà lên mà chẳng
nói chi cả. Một lúc sau, vợ chồng hắn mới buông tôi ra mà
hỏi:
– Làm sao bây giờ đây hả Thiếu tá?
Tôi
vỗ vai hai vợ chồng cậu tài xế trung thành, đầy tình nghiã
mà nói:
– Rồi sẽ tính, chúc anh chị và các cháu bình
an, may mắn, tôi phải đi ngay, cho nhà tôi và các cháu nghỉ
ngơi kẻo mệt mỏi quá rồi.
Tôi lái xe đến nhà người
cháu họ ở ngay mặt đường Phan Chu Trinh, Đà Nẵng ở tạm cho
được an toàn trong lúc thành phố đang còn hỗn độn như thế
này. Tôi chạy sang nhà ông anh họ ở gần đó, hỏi chìa khoá vì
tôi đoán thế nào đứa cháu họ cũng giao chià khoá nhà cho
Chú nó là anh họ của tôi trước khi kéo nhau chạy vào Sài Gòn
từ sớm vì Mẹ và anh chị em cuả nó đều ở Sài Gòn. Gặp anh chị
tôi, muôn người nhìn nhau sao mà buồn thảm trong cái cảnh
này, không nói ra nhưng ai cũng hiểu: Tôi là sĩ quan cấp
chức khá cao, đi tù mút muà là cái chắc, còn gia đình anh
chị tôi có tiếng là giàu có, buôn bán thành công cả thành
phố này ai mà không biết, coi như “Tư Sản” hạng nặng rồi. Mở
được khoá cửa vào nhà, đưa gia đình, đem đồ đạc vào trong
xong, tôi trở ra trao chià khoá xe cho em học sinh đã lớn,
hình như đã học lớp 12, chừng 18 tuổi, rành chuyện lái xe và
nói: đây chìa khoá xe, Thầy giao lại cho em đem về cho cơ
quan có trách nhiệm! Em nhìn tôi rồi hơi cúi đầu: chào Thầy,
em đi! Chúc Thầy Cô và các em mọi điều may mắn. Tôi quay vào
trong nhà, ngồi xuống cái Sô–pha nghỉ ngơi cho bớt căng
thẳng đầu óc và cho lại sức, sẵn sàng chờ đón một tương lai
đen tối mà tôi đã biết trước, trong khi ngoài đường phố, xe
bắc loa thông tin, xe chở công an, bộ đội đi lại phô trương
lực lượng chiến thắng, ngã ba, ngã tư đường phố chỗ nào cũng
có vài chú bộ đội, ngơ ngáo, mũ tai bèo xách AK–47 đi lại,
còn bọn Cộng sản nằm vùng, đặc công, cùng bọn “cách mạng
giải phóng theo đuôi mới được 2 ngày” buộc mảnh vải đỏ ở
cánh tay chạy loăng quăng khắp chốn, cứ như ngày hội, trong
khi các cưả nhà hai bên đường phố, bà con đóng kín mít,
thỉnh thoảng có người hé mở nhìn ra ngoài coi xem cách mạng
đang “phỏng giái” làm ăn như thế nào... tương lai rồi đi về
đâu. Có điều chắc chắn là sẽ tối tăm, mù mịt cũng như nhiều
vụ bắt bớ, tịch thu tài sản, cướp bóc vơ vét trắng trợn, và
nhiều hình thức chết chóc sẽ xảy ra...
San Diego, CA ngày 28/3/2009
Phan Đức Minh
thiên sứ micae – thánh bổn mạng sđnd qlvnch
|
hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
nguồn: internet eMail by batkhuat nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ
Ba, April 8, 2025
tkd (thư ký dù). Khoá 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH