Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Thời
sự VN
Chủ đề:
Kẻ bán nước
Tác giả:
BP
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Ngày
7/8 vừa qua, Lê Khả Phiêu, cựu Tổng bí thư đảng CSVN, qua đời ở
tuổi 89.
Tờ
báo mạng “tuoitre.vn”, ngày 08/08, đưa tin: “Theo Tân Hoa xã
ngày 8–8, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã rất ‘sốc’ khi nghe
tin ông Lê Khả _ qua đời. Vì vậy thay mặt Đảng, Chính phủ và nhân
dân Trung Quốc cũng như cá nhân mình, ông Tập gửi lời chia buồn
sâu sắc tới Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Đảng Cộng sản Việt Nam,
Chính phủ và nhân dân Việt Nam về sự kiện này, đồng thời gửi lời
chia sẻ sâu sắc tới gia đình ông Lê Khả Phiêu”.
Theo Wikipidea, Lê Khả Phiêu sanh
12/1931 ở Thanh Hóa. Cả đời chỉ biết đánh đấm.
14 tuổi tham gia Việt Minh (1945), 18
tuổi: đảng viên Đảng CS. Đi bộ... đội năm 19 tuổi, chức vụ: binh
nhì (1950). 24 năm sau, 1974, lên thượng tá (tương đương cấp bậc
đại tá trong QLVNCH). 10 năm sau lên thiếu tướng. Cấp bậc cuối
cùng trong quân đội là thượng tướng (1992).
Thời chiến mà 42 năm, hơn nửa đời
người, từ binh nhì lên thượng tướng thì cũng chả có gì gọi là
xuất sắc. So với anh “lính trơn” Lê Hồng (1938) của QLVNCH, chưa
đến 20 năm chiến trận (đó là vừa đánh, vừa học / đến tú tài), đã
lên trung tá, một trung tá “thứ dữ”, Trung tá thiên thần, đội mũ
đỏ nhảy lên đầu địch, thì cặp lon thượng tướng phải tẽn tò đi chỗ
khác chơi! Đó là chưa nói chuyện có được chúng, cũng nhờ vâng
lệnh Đảng, mang quân đi chiếm đóng Campuchia!
Binh nghiệp “thường thường”, nhưng con
đường hoạn lộ chính trị của Lê Khả Phiêu thì cứ như “ô tô bon bon
trên đường cao... tốc ấy”. Khởi từ 1991: ủy viên Ủy Ban chấp hành
Trung ương Đảng, 1992 vào ban Bí Thư. 1994 vào Bộ Chánh Trị. Cuối
1997 trở thành Tổng bí thư. Vỏn vẹn 6 năm!
Cứ như Phiêu đã được “Bác” hiện ra, gõ
cây gậy thần (?) lên đầu, “cốc” một cái, từ môt Ủy viên trung
ương tầm thường, thành đồng chí Tổng bí thư!
Văn thì dốt, Võ cũng xoàng, nhưng cũng
nhờ thế mà Phiêu được 3 ông cố vấn: Lê Đức Anh, Đỗ Mười, Võ văn
Kiệt đưa lên làm Tổng gật: ký các hiệp định “dâng đất, hiến biển
cho Tàu”. Ký xong, “cốc” một cái, Phiêu bị mấy “cố” (nội?) hất
xuống. Khả Phiêu thành Khả... Tiêu, Tổng gật được thay bằng Tổng
ngốc Nông Đức Mạnh!
Nói đến Lê khả Phiêu, người Việt Nam
nghĩ ngay đó là một người bán nước. Và môt anh trưởng giả học làm
sang, qua các bức ảnh chụp ở dinh thự Hai Lúa được phát tán trên
mạng (2009), trong đó, người ta thấy vàng bạc chửi nhau, ngà voi
thách trống đồng, tượng các “Bác” (Nga, Tàu, Việt) xen lẫn
tượng... Phật (!), v.v. Tóm lại, một màn khoe của rất rẻ tiền,
cho thấy cái “trình độ” của chủ nhân!
Như Lê Đức Anh năm rồi, CS cũng ra lệnh
cử hành hai ngày quốc tang (đúng ra là Đảng–tang) cho Phiêu.
Trong mấy ngày “quốc” tang ấy, có mấy
chuyên buồn... cười.
Thứ nhất, theo nghị định của quốc hội
CSVN, đương kim Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng
đương nhiên là Trưởng ban tang lễ nhưng ông “trưởng ban” này
mê... lặn, không thấy tăm hơi gì cả. Y như đám ông Lê Đức Anh năm
rồi, ông Trọng chỉ gởi hoa chia buồn.
Hoặc là ông Trọng muốn chứng tỏ cho
người ta thấy là ông xem thường ông Anh và ông Phiêu. Hoặc là ông
Trọng lâm trọng... bệnh, đi không nổi. Nên đại diện cho Đảng và
Chánh Phủ lần này là ông Nguyễn Xuân Phúc, ca sĩ “tết Trung Thu
ngóng (cột) đèn Cờ Hoa” chạy về VN. Ngóng đến niểng đầu mà chẳng
thấy cột nào di tản về!
Thứ nhì là trên báo Người Việt (Hoa
Kỳ), qua những hàng chữ (công thức) chia buồn trong sổ tang của
mấy đồng chí, đồng Đảng, đồng thuyền, người ta khám phá rằng mấy
câu này đã được ghi (lậu) từ... trước. Như tuồng chữ của Phó Chủ
Tịch Nước Đặng thị Ngọc Thịnh hoàn toàn thay đổi, từ chia buồn
này sang chia buồn khác (!). Hay như chia buồn của ông Thủ tướng
đã được viết sẵn, chỉ chờ ông ký... tên vào.
A. Hóa ra là vậy! Dễ như thế
mà không đoán ra.
Có lần, đọc mấy câu viết trên một quyển
sổ lưu niệm, tôi lấy làm ngạc nhiên về câu văn, nét chữ của ông
Trọng. “Cha này viết cũng không đến nỗi nào. Cử nhân Văn Chương
là phải. Đã thế chữ lại đẹp. Có lẽ nhờ lúc nhỏ được... Tây, đầm
dạy dỗ (Trọng sanh 1944)”?
Mấy quan trẻ đảng viên sau này thì tôi
không biết, chứ lúc còn ở Việt Nam, đọc mấy hàng chữ nắn nót, cua
bò, giun lết, viết sai chánh tả của mấy Hai Lúa chính trị viên,
Hai Lúa bí thư tỉnh ủy, Hai Lúa chủ tịch nhân dân... mà thấy mắc
cỡ dùm! Vừa xấu lại vừa buồn cười. Cứ như lúc... tôi mới tập
viết!!!
Không
nói đến chữ đẹp hay xấu, tưởng tượng nếu anh Phúc niễng, công du
ở Hoa Kỳ, viết mấy hàng chữ lưu niệm “Ma–zơ in VietNam...” rồi,
bắt chước “Bác”, thay “Ph” bằng “F”, ký tên... “Fuc” thì nhục
biết chừng nào!
Không nghe báo chí, truyền thông nói gì
đến các chia buồn của các nguyên thủ quốc gia khác, ngoài cái
chia buồn “sâu sắc” của đồng chí Tập Cận Bình.
Cũng theo tờ tuoitre.vn “... Trong
thư, Chủ tịch Tập Cận Bình nhấn mạnh ông Lê Khả Phiêu là lãnh đạo
tiền bối xuất sắc của Đảng và Nhà nước Việt Nam, đã dẫn dắt nhân
dân Việt Nam đạt thành tựu to lớn trong công cuộc xây dựng chủ
nghĩa xã hội và đổi mới”.
“Đồng chí Lê Khả Phiêu cũng là đồng
chí và bạn bè thân mật của Đảng và nhân dân Trung Quốc, đóng góp
nổi bật vào việc thúc đẩy xây dựng quan hệ Việt–Trung . Láng
giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới
tương lai”, thư viết.
Tôi không biết lúc ông Lê Đức Anh mất,
ông Tập có bị “sốc” (sic), và có viết những câu “nâng bi, thương
tiếc” như đối với ông Phiêu không? Nhưng tôi nghĩ là không. Giản
dị là ông Tập chỉ muốn cảnh cáo đám lãnh đạo CSVN. “Cứ nhìn Lê
Khả Phiêu thì thấy: cúi đầu, quy thuận Thiên triều thì sống được
cưng, chết được ca tụng”. Đã vậy, họ Tập còn láu cá, nhắc lại “16
chữ vàng”, “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn
định lâu dài, hướng tới tương lai”, một phương châm do Giang
Trạch Dân đưa ra và Lê Khả Phiêu cung kính nhất trí “nguyên
tác ‘Sơn thủy tương liên, Lý tưởng tương thông, Văn hóa tương
đồng, Vận mệnh tương quan’”.
Đúng là 16 chữ vàng đối với Trung Cộng.
Nó xác định Việt Nam thuộc về... Trung Cộng! Sông núi liền nhau
(không biên giới), chung một chủ nghĩa CS, chung một... văn hóa
(?!), chung một vận mệnh.
Bị người ta chơi cha như thế mà cả đám
chỉ biết ngậm miệng, chắp tay, trước quan tài một tên tay sai bán
nước thì người Việt Nam cần gì phải tự hỏi... “khả phiêu” (có thể
“phiêu”)?
–Phiêu là cái chắc. Phiêu bạt, phiêu dạt, phiêu linh, phiêu
tán...
“Thà
làm một người vượt biên tỵ nạn còn hơn làm dân một nước nô lệ
ngoại bang”.
BP
19/8/2020
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: phong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by th chuyển
Đăng ngày Thứ Tư, August 19, 2020
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang