Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Chính Trị
Chủ đề: Đoàn Kết
Tác giả: Nguyễn Quốc Đống, Khóa 13
8-12-2016
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Các bậc tiền nhân đã để lại cho chúng ta nhiều câu nói về sức mạnh của sự đoàn kết, hay sự hợp quần, mục đích khuyên con cháu chớ coi thường sức mạnh được tạo nên do sự tập hợp của các cá nhân vốn yếu đuối nếu đứng riêng lẻ một mình.
“Hợp
quần nên sức mạnh.”
“Một cây làm chẳng nên
non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”
Các cụ còn dạy con cháu bài học đơn
giản về đoàn kết qua câu chuyện bó đũa: các cây đũa nếu để riêng
từng cái, có thể bị bẻ gãy dễ dàng, nhưng nếu để chung thành một
bó, thật khó mà bẻ gãy cả bó đũa một lúc.
Vậy chúng ta hãy ôn lại những bài học
về đoàn kết trong lịch sử Việt Nam, trong sinh hoạt cộng đồng của
người Việt trong nước cũng như tại hải ngoại, để rút ra những
kinh nghiệm có thể đem áp dụng vào công cuộc tranh đấu chống cộng
hiện nay.
1. Khi nào cần có sự đoàn kết của mọi thành phần dân tộc:
Trong lịch sử giữ nước của dân tộc
Việt, chúng ta không thể quên bài học đoàn kết của vua, quan, và
dân đời nhà Trần vào năm 1284, khi phải đối đầu với cuộc xâm lăng
của quân Nguyên lần thứ hai. Tại Hội Nghị Diên Hồng, các bô lão,
đại diện cho người dân, đã bày tỏ một lòng quyết chống giặc Tàu
xâm lược, quyết hy sinh dù thế nước yếu. Sự đoàn kết của mọi
thành phần dân tộc lúc nước nhà nguy biến, là sự đoàn kết tối cần
để giữ vững lãnh thổ, và chủ quyền của đất nước.
Tại thời gian này, chỉ có quyền lợi tối
thượng của nước nhà là quan trọng. Mọi quyền lợi của các sắc tộc,
phe nhóm, đảng phái, cá nhân phải bị hy sinh, mới mong giành được
thắng lợi sau cùng. Thử hỏi vào lúc nước nhà nguy biến, mà người
dân còn chia rẽ vì các khác biệt về chủng tộc, đảng phái, thì làm
sao tập trung sức mạnh cho công cuộc giữ nước.
Trong bất cứ cuộc chiến tranh nào, hai
bên tham chiến đều dốc toàn lực để mong chiến thắng. Một bên có
biểu lộ chia rẽ, thiếu đoàn kết, phe bên kia ắt thấy ngay nhược
điểm này, và sẽ lợi dụng triệt để hầu tiêu diệt đối phương. Chúng
ta hẳn không quên bài học cay đắng này trong cuộc chiến tranh
Việt Nam lần thứ hai (1955-1975): quân, dân miền Nam Việt Nam
phải chống lại Bắc quân cộng sản xâm lược để bảo vệ quốc gia Việt
Nam Cộng Hòa. Do một số tổ chức của dân chúng tại miền Nam, từ
đảng phái, đến tôn giáo, từ giới trí thức đến sinh viên, học
sinh... đã bị cộng sản xâm nhập, tuyên truyền, lừa bịp, nên đã bị
kẻ thù khuynh đảo, không tập trung được sức mạnh, và bị yếu thế
dần trước kẻ thù cộng sản. Hậu quả là một kết cuộc bi thảm cho
quân, dân miền Nam. Miền Nam VN mất vào tay kẻ thù CS, chúng ta
thành kẻ lưu vong trên xứ người. Khi cuộc chiến đã tàn, nhiều
người mới nhận thức rằng một trong những nguyên nhân khiến chúng
ta mất nước chính là vì người dân miền Nam thiếu đoàn kết; một số
không đặt quyền lợi của quốc gia dân tộc trên quyền lợi của đảng
phái, của tôn giáo, của cá nhân... Quả là một bài học cay đắng
của lịch sử.
Nếu chúng ta thấy được khía cạnh tích cực của “việc đoàn kết”,
thì kẻ thù của chúng ta không bao giờ quên tác dụng của “việc
chia để trị”. Thời Pháp thuộc, thực dân Pháp đã áp dụng kế sách
này, chia nước VN nhỏ bé thành 3 phần: Bắc kỳ, Trung kỳ, và Nam
kỳ. Người dân 3 miền tuy dùng chung một ngôn ngữ Việt, có cùng tổ
tiên, cùng nếp sống văn hóa; nhưng sau thời gian dài 100 năm dưới
thống trị của thực dân Pháp, có lúc tưởng như mình thuộc 3 quốc
gia khác nhau. Sức mạnh đoàn kết của dân Việt do vậy đã thiếu sự
tập trung, ảnh hưởng lớn đến công việc giành độc lập cho tổ quốc.
Nhìn vào hiện tình đất nước Việt hiện
nay, chúng ta thấy lại tình trạng đáng buồn này. Các lực lượng
dân chúng muốn tập hợp lại để có một tiếng nói chung trong cuộc
tranh đấu vì dân chủ, nhân quyền cho người dân đã gặp rất nhiều
khó khăn. Bọn cầm quyền cộng sản ý thức được một khi các giới dân
chúng tập hợp lại, họ sẽ mạnh lên, và CSVN sẽ không dễ gì dập tắt
các phong trào dân chủ này. Do đó CSVN đã thực hiện triệt để
chính sách chia để trị. Một mặt họ ban phát bổng lộc cho những kẻ
trung thành với Đảng CS, với nhà nước “xã hội chủ nghĩa”; một mặt
họ đàn áp thẳng tay các tổ chức chính trị, hay xã hội dân sự muốn
tham gia vào việc dân chủ hóa VN. Kết quả là nhiều tổ chức dân
chúng sau bao năm tranh đấu vẫn chưa có được một tiếng nói chung,
chưa tập hợp được sức mạnh của mình, nên chưa ảnh hưởng gì được
đến chế độ CS đương quyền.
Nhiều người dân Việt đã ý thức được
tình trạng đất nước lâm nguy, do việc Đảng CSVN chỉ coi trọng
việc bảo vệ quyền lực và quyền lợi của Đảng; coi nhẹ quyền lợi
của đất nườc và dân tộc; dẫn đến việc họ để mất nhiều vùng đất và
biển đảo vào tay Tàu cộng. Tuy nhiên, giới cầm quyền, tuy nhu
nhược trước giặc Tàu, nhưng rất tàn ác với người dân, nên người
dân vẫn chưa tìm được cơ hội tập hợp sức mạnh thành cơn bão cuốn
trôi được chế độ độc tài toàn trị tại VN hiện nay. Cuộc chiến giữ
nước chống ngoại xâm cần lực lượng tập trung của toàn dân, nhưng
hiện nay chúng ta chưa có được sức mạnh tổng hợp này.
2. Cuộc tranh đấu chống cộng
của người Việt Tỵ Nạn cộng sản tại hải ngoại có được sự đoàn kết
tổng hợp hay không?
Ngày 30-4-1975 chỉ chấm dứt cuộc chiến
giữa người Việt quốc gia và người Việt cộng sản trên trận địa
chiến. 30-4-1975 không đem lại hòa bình đúng nghĩa cho người dân
Việt cả hai miền Nam, Bắc. Chính sách trả thù tàn bạo của “bên
thắng cuộc” đối với “bên thua cuộc” khiến cả trăm ngàn người dân
miền Nam mất mạng trong các trại “học tập cải tạo”; tại các vùng
kinh tế mới, nơi người dân bị buộc phải đi khai hoang các vùng
đất chết; trong các cuộc vượt biên, vượt biển kinh hoàng để vượt
thoát khỏi chế độ bạo tàn của CSVN...
Những người dân Việt tìm đến được bến
bờ tự do, sau thời gian dài vất vả xây dựng cuộc sống mới, đã tập
họp thành các cộng đồng di dân tỵ nạn cộng sản (TNCS) tại nhiều
quốc gia trong thế giới tự do. Họ vẫn còn sống với các lý tưởng
quốc gia, dân tộc cao đẹp mà chế độ Việt Nam Cộng Hòa đã giáo dục
cho họ: tự do, dân chủ, nhân quyền. Đó chính là động cơ thúc đẩy
họ bắt đầu cuộc chiến chống cộng trên nhiều mặt trận mới: chính
trị, văn hóa, giáo dục, kinh tế, xã hội...
Người dân Việt TNCS tập trung nhiều
nhất tại Mỹ, Canada, Úc và Pháp. Tại các quốc gia tự do này, các
cộng đồng Việt TNCS được thành lập rất sớm. Họ đoàn kết, và cùng
nhau thực hiện được nhiều việc đáng kể, làm sáng danh chính nghĩa
của Việt Nam Cộng Hòa. Họ chọn lá cờ vàng ba sọc đỏ làm biểu
tượng cho cộng đồng mình, phân biệt rõ lằn ranh giữa họ, những
người Việt quốc gia, yêu tự do; và bọn VC, kẻ thống trị toàn nước
Việt Nam trong một chế độ độc tài toàn trị. Họ phủ nhận lá cờ đỏ
sao vàng, xem đây chỉ là cờ của Đảng cộng sản, không hề đại diện
cho đất nước và người dân VN.
Một trong những chiến dịch làm sáng
danh chính nghĩa của người Việt TNCS là chiến dịch vinh danh cờ
vàng, khởi đầu từ năm 2003, và vẫn còn tiếp diễn đến nay, thành
công nhất là tại Mỹ, nơi quốc hội nhiều tiểu bang, và nhiều hội
đồng thành phố đã ban hành các nghị quyết công nhận cờ vàng ba
sọc đỏ là cờ chính thức của người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ. Sự đoàn
kết của người Mỹ gốc Việt đã khiến người Mỹ bản xứ lắng nghe
tiếng nói chung của họ, hiểu được nguyện vọng thiết tha của họ:
xác nhận chính nghĩa của họ trong việc tranh đấu chống độc tài
CS, tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền; bảo vệ cùng vinh
danh lá cờ vàng ba sọc đỏ của quốc gia VNCH.
Một chiến dịch khác của người Việt TNCS
cũng thành công tốt đẹp tại hải ngoại, do họ biết vận dụng sức
người, sức của; chính là chiến dịch xây các đài tưởng niệm chiến
sĩ Việt-Mỹ nơi có đông người Việt cư ngụ, như tại thành phố
Westminster, California; khu Eden, thủ đô Hoa Thịnh Đốn; tại
Houston, và Arlington, Texas; Saint Cloud, Minnesota; Wichita,
Kansas; Orlando, Florida; Utah...; và tại Brisbane, Úc châu...
Sự đoàn kết của người Việt còn được thể
hiện rõ nét qua nhiều sinh hoạt cộng đồng đa dạng trong nhiều năm
qua. Cuộc chiến đã chấm dứt hơn 40 năm, kể từ ngày 30-4-1975,
nhưng tinh thần chống cộng của khối người Việt chống cộng vẫn còn
rất mạnh. VC đã thử nhiều chính sách, mua chuộc có, hăm dọa có,
nhưng họ vẫn không thành công trong việc nhuộm đỏ cộng đồng tỵ
nạn CS tại hải ngoại. Cụ thể là nghị quyết 36, với ngân sách cả
triệu đô-la, được ban hành vào 26 tháng 3, 2004.
Một trong những nỗ lực của người Việt
TNCS tại hải ngoại là bảo vệ cộng đồng chống sự xâm nhập của CS.
Họ kiên quyết không chấp nhận sự hiện diện của các biểu tượng CS
nơi họ sinh sống, chẳng hạn hình Hồ Chí Minh, hay lá cờ đỏ sao
vàng của đảng CSVN. Chúng ta hẳn còn nhớ cuộc biểu tình của hơn
50,000 người dân Nam California năm 1999, chống hình tên Hồ Chí
Minh được tên Trần Trường trưng bày trong tiệm cho thuê băng
video của hắn. Và trong nhiều năm qua, tại Mỹ, lá cờ máu của cộng
sản, cứ được treo ở nơi nào, là bị người dân Việt TNCS địa phương
tìm cách hạ xuống, và thay bằng cờ vàng ba sọc đỏ của người Mỹ
gốc Việt. Các thành phần cư dân, già có, trẻ có, đã đoàn kết để
đất sống của họ sạch bóng lá cờ máu, lá cờ của bọn buôn dân, bán
nước mà họ không thể nào chấp nhận được.
Đồng bào Việt TNCS tại khu Phước Lộc
Thọ, thuộc Little Saigon, Nam California mới đây, vào ngày
20-11-2016, đã dạy cho tên CS Lê Đình Hùng, biệt danh là “Hùng
Cửu Long”, một bài học nhớ đời. Tên này, với sự giúp sức của một
vài người Việt tại hải ngoại, đã công khai xuất hiện với áo hình
cờ đỏ sao vàng của VC (tại tiệm Trendy Nails & Spa ở Maryland, và
tại một số địa điểm ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn). Sau đó tên này đến
khu Little Saigon, tính khiêu khích đồng bào tỵ nạn CS với hình
ảnh cờ đỏ sao vàng trên áo dài của hắn, mà hắn rêu rao là có mục
đích cổ động cho hòa hợp, hòa giải dân tộc Việt. Kết quả ngày hôm
ấy, Hùng Cửu Long, tuy không dám mặc áo cờ VC, vẫn bị đồng hương
tại khu Phước Lộc Thọ đuổi đi một cách nhục nhã.
Người Việt hải ngoại còn nêu cao tinh
thần đoàn kết trong các cuộc biểu tình chống bọn văn công VC xâm
nhập cộng đồng để làm công tác văn hóa vận. Các đoàn văn nghệ
Duyên Dáng Việt Nam, bọn văn công VC điển hình là Đàm Vĩnh Hưng,
dù xuất hiện bất cứ nơi đâu, cũng bị đồng hương tẩy chay, biểu
tình phản đối. Họ cương quyết không để nọc độc cộng sản làm tổn
hại cộng đồng của họ, nhất là sẽ gây ảnh hưởng xấu đến lớp trẻ
không có kinh nghiệm nhiều về sự tuyên truyền của cộng sản.
Những năm gần đây, do việc chính phủ
Hoa Kỳ bình thường hóa quan hệ ngoại giao với CSVN vào năm 1995,
cuộc tranh đấu chống cộng của người Việt tại hải ngoại đã gặp rất
nhiều khó khăn, và sức mạnh đoàn kết của khối người Việt TNCS đã
bị suy yếu nhiều. Việt Cộng được tự do đến các vùng đất sống của
người Việt TNCS: du lịch, du học, công tác trong nhiều lãnh vực
như giáo dục, kinh tế, xã hội, văn hóa... nên chúng có nhiều cơ
hội xâm nhập vào các cộng đồng của người Việt chống cộng. Chúng
mua chuộc những kẻ tham tiền, hám danh; cũng có khi chúng đe dọa
người Việt hải ngoại lúc họ trở về quê thăm người thân, hay áp
lực thân nhân của họ còn sống tại quê nhà... Hậu quả là không ít
người ngày xưa từng liều mạng chạy trốn cộng sản, ngày nay vênh
vang về nước góp vốn làm ăn với cán bộ CS, đem bọn ca sĩ CS sang
múa hát tại hải ngoại, khuấy động cuộc sống yên bình của người
Việt TNCS, khuyến khích các ca sĩ hải ngoại về hát hò cho bọn CS
trong nước thưởng thức; tạo sự chia rẽ trầm trọng trong khối
người Việt tại hải ngoại. Sự chia rẽ này đã phần nào làm suy yếu
các lực lượng chống cộng, ngay cả trong các tổ chức cộng đồng, và
các tổ chức của cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa. Tại nhiều nơi,
chúng ta thấy có sự hiện diện của hai hay ba tổ chức cộng đồng,
tổ chức thì chủ trương chống cộng triệt để; tổ chức thì chỉ chú
trọng đến hoạt động văn hóa, xã hội, tuyên bố không làm chính
trị...
Trong
giai đoạn khó khăn hiện nay, khi mà sự chống phá của kẻ thù cộng
sản đang ở mức quyết liệt nhất, vì chúng có nhiều lợi thế hơn
chúng ta (có nhiều tiền, có nhiều quyền lực về chính trị trong
cũng như ngoài nước); sự thiếu đoàn kết của các tổ chức cộng đồng
và đoàn thể tại hải ngoại thật đáng cho chúng ta quan tâm.
3. Người Việt TNCS tại hải
ngoại phải tái lập sức mạnh đoàn kết bằng cách nào?
Trước hết cần phải khẳng định một điều:
chúng ta không thể đoàn kết một cách mù quáng, và để kẻ thù cộng
sản ru ngủ mình bằng các luận điệu tuyên truyền bịp bợp. CSVN
từng đánh lừa người dân Việt Nam bằng khẩu hiệu rất kêu như sau
“đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết; thành công, thành công, đại
thành công”. Chúng muốn tất cả các thành phần dân chúng phải bị
đặt dưới sự kèm kẹp của bọn cầm quyền CS (được tập hợp dưới sự
lãnh đạo của Đảng CSVN, với chủ nghĩa Mác-Lênin làm kim chỉ nam).
Nhưng sự đoàn kết này không nhằm mang độc lập cho nước nhà, và
hạnh phúc cho người dân; mà chỉ khiến người dân Việt bị quốc tế
cộng sản nô lệ hóa. Sau khi chiến tranh chấm dứt, người cộng sản
VN lại hô hào “đoàn kết dân tộc”, khuyên người dân miền Nam xóa
bỏ hận thù, cộng tác với bọn cầm quyền mới để đất nước sớm phục
hồi sau chiến tranh; khuyên người dân Việt hải ngoại quên quá
khứ, đem tiền bạc và tài năng về “xây dựng đất nước”.
Không ít người Việt hải ngoại mắc bẫy
“đoàn kết” này của cộng sản VN. Nhiều trí thức hải ngoại về nước
cộng tác với chúng, nhiều doanh gia về nước đầu tư trong nhiều dự
án kinh tế..., kết quả nhiều người lâm vào cảnh tiền mất, tù
mang; hay phải bỏ của chạy lấy người...
Tại hải ngoại, để khỏi bị lừa, để tự
bảo vệ, và duy trì sức mạnh của tập thể, người Việt hải ngoại chỉ
có thể “đoàn kết” dựa trên lập trường quốc gia dân tộc, dựa trên
đường lối chính sách của tổ chức, kiên quyết không thể đoàn kết
với những kẻ thay đổi lập trường, những kẻ mang danh tỵ nạn chính
trị, nhưng qua hành động đã chứng tỏ họ chỉ là người tỵ nạn kinh
tế; được chấp nhận sống tại các quốc gia dân chủ, tự do, nhưng
phản bội lại cộng đồng của mình, và chỉ còn nghĩ đến việc vinh
thân phì gia một cách ích kỷ. Đoàn kết mù quáng với những thành
phần này rất nguy hiểm, sẽ không tạo được sức mạnh cần thiết cho
cuộc tranh đấu chung của cộng đồng, mà còn tự hủy diệt mình. Câu
hỏi chúng ta không thể quên là: đoàn kết với ai, và đoàn kết trên
căn bản lập trường nào?
Thời gian vài năm nay, tại quê nhà, có
hiện tượng một số thanh niên sinh ra và trưởng thành sau khi cuộc
chiến Việt Nam chấm dứt, lại dành nhiều thời gian tìm hiểu về chế
dộ Việt Nam Cộng Hòa, rồi họ ngày càng yêu mến chế độ này, yêu
mến biểu tượng của chế độ này là lá cờ vàng ba sọc đỏ, yêu mến
người bảo vệ chế độ này là quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Các thanh
niên này không ngại hy sinh sự bình yên của bản thân, không ngại
tù tội khi bày tỏ sự kính trọng và lòng yêu mến chế độ VNCH. Họ
không muốn “đoàn kết” với chế độ cộng sản, dù họ được sinh ra
trong chế độ này, và được giáo dục trong nhà trường của chế độ
này. Họ đã chọn “đoàn kết” với người dân của chế độ VNCH, một chế
độ bị giới cầm quyền CS xem là “thù nghịch, phản động”. Xem vậy,
đủ thấy trong việc “đoàn kết”, việc chọn “chỗ đứng”, chọn “chiến
hữu”, vấn đề lập trường quan trọng như thế nào.
4. Tổng Hội Cựu Sinh Viên Sĩ
Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam tại hải ngoại xây dựng sức
mạnh đoàn kết của mình trên căn bản nào?
Tôn chỉ của Tổng Hội Võ Bị là “duy trì
một tổ chức gồm các cựu sinh viên sĩ quan Trường Võ Bị Quốc Gia
Việt Nam, có lập trường quốc gia dân tộc, không hòa hợp hòa giải
với cộng sản dưới bất cứ hình thức nào, giữ vững lằn ranh
Quốc-Cộng, mục tiêu quang phục một quê hương Việt Nam tự do, dân
chủ, không cộng sản”. Tập thể các cựu sinh viên sĩ quan được đào
tạo dưới mái trường Võ Bị, theo tinh thần “tự thắng để chỉ huy”,
đã từng là các cấp chỉ huy tài ba của nhiều đơn vị trong quân lực
Việt Nam Cộng Hòa. Những sĩ quan này được huấn luyện để sống và
chiến đấu theo tinh thần: (bảo vệ) Tổ Quốc-(tôn trọng) Danh Dự-và
(chu toàn) Trách Nhiệm.
Tập thể Võ Bị không phải là một tập thể
ô hợp, gồm nhiều khuynh hướng đối chọi nhau. Đây chính là một tập
thể tương đối thuần nhất, về cả lập trường lẫn năng lực. Trong
cuộc tranh đấu chống kẻ thù hiểm ác là CSVN, người Việt hải ngoại
rất cần đến các tập thể thuần nhất như vậy. Kẻ thù sẽ khó xâm
nhập được vào thành trì của những tập thể này. Họ có tinh thần kỷ
luật cao của quân đội; họ được trang bị bằng lý tưởng quốc gia;
được rèn luyện kỹ năng trong nhiều lãnh vực, nên đã trở thành vốn
quý của VNCH.
Tại hải ngoại, nhiều năm qua, các cựu SVSQ/TVB đã nhiều lần nêu
gương sáng trong việc phục vụ cộng đồng, trong cuộc tranh đấu
chống kẻ thù CS trên mặt trận mới. Họ tham gia cùng các chiến hữu
trong các chiến dịch vinh danh cờ vàng, hạ cờ máu của VC, chiến
dịch chống VC xâm nhập cộng đồng dù một số đã phải chịu hệ lụy vì
các vụ kiện cáo làm hao tổn công sức, thì giờ, và tiền bạc của
họ. Tuổi của họ ngày càng cao, sức ngày càng yếu, nhưng không vì
thế mà họ chịu đầu hàng. Họ tiếp tục chiến đấu, dù cuộc chiến
ngày càng khó khăn và không thuận lợi.
Vậy người cựu SVSQ trường Võ Bị phải
làm gì để duy trì và phát huy sức mạnh đoàn kết của tập thể? Tổng
Hội Võ Bị (THVB) đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì và
củng cố lý tưởng cho tập thể. Không có gì tồn tại mãi với thời
gian, nếu không được vun xới, nuôi dưỡng. Chính vì thế Tổng Hội
cần chú tâm đến việc thành lập một ủy ban chính trị nhằm hướng
dẫn các sinh hoạt của các hội địa phương. Nếu không thúc đẩy sinh
hoạt của TH theo chiều hướng này, sinh hoạt của TH sẽ chỉ còn thu
hẹp vào các sinh hoạt mang tính cách ái hữu, xã hội, và không thể
nào thực hiện được tôn chỉ như nhiều lần được khẳng định qua các
kỳ đại hội Võ Bị toàn cầu.
Công việc thứ hai THVB cần làm là thúc
đẩy hoạt động của các hội Võ Bị địa phương. Các hội VB địa phương
chính là các đơn vị căn bản của Tổng Hội, vì các cựu sinh viên
sống trong cùng địa phương, có nhiều cơ hội gặp nhau, dễ có quan
tâm đến các vấn đề của cộng đồng địa phương, biết và hiểu nhau
nhiều hơn cả các bạn sinh viên cùng khóa. Nếu THVB kết nối được
các hội VB địa phương, để họ trở thành các chân rết của THVB, sức
mạnh của tập thể sẽ được duy trì và phát huy đáng kể. THVB cần có
kế hoạch giúp các Hội VB địa phương hoạt động cộng đồng có hiệu
quả; như vậy sinh hoạt của các hội VB sẽ đáp ứng cụ thể nhu cầu
của cộng đồng.
Chúng ta không thể phủ nhận một thực tế
đáng buồn, là một số đông cựu SVSQ Võ Bị hiện nay ngày càng xa
rời dân chúng, thiên về sống thụ động, có lẽ vì tuổi đời ngày
càng cao, sức ngày càng yếu, chẳng còn tha thiết gì đến hoạt động
cộng đồng, hay tranh đấu chống cộng nữa. Thậm chí có người còn
nhìn những đồng môn, chiến hữu của mình đang tranh đấu chống cộng
bằng con mắt dửng dưng, bằng những lời chê bai dè bỉu. Thái độ
này không thể hiện tình đoàn kết cần có trong một tập thể đang
còn dấn thân vào cuộc tranh đấu chung của dân tộc.
Tập thể Võ Bị hiện nay rất may mắn là
có được sự quan tâm và dấn thân của lớp hậu duệ: các cháu thanh
thiếu niên Đa Hiệu. Những người trẻ này dù được sinh ra tại hải
ngoại hay tại Việt Nam, đều được thụ hưởng nền giáo dục nhân bản
của chế độ dân chủ, và trưởng thành trong không khí lành mạnh của
thế giới tự do tại hải ngoại. Hạt giống tự do, dân chủ đã có sẵn
trong con người họ, cộng thêm sự giáo dục trong gia đình của các
bậc cha chú, là các cựu SVSQ Võ Bị, nên họ ý thức được trách
nhiệm của mình là phải tiếp bước cha chú trong việc gieo mầm dân
chủ nơi quê hương Việt Nam. THVB nên dành nhiều thời gian cho
việc giáo dục lớp hậu duệ này, để họ hoàn thành việc nối gót tiền
nhân. Có được sự đóng góp của lớp hậu duệ này, sức mạnh đoàn kết
của tập thể Võ Bị sẽ tăng lên bội phần.
THVB là tập hợp của các cựu SVSQ ngày
xưa được rèn luyện dưới cùng một quân trường, nhưng với thời
gian, vật đổi sao dời, người cựu SVSQ cũng không tránh được thay
đổi. Tinh thần tự thắng có thể đã yếu đi, kỷ luật quân đội cũng
chẳng còn để cá nhân biết kiềm chế bản thân, nên việc mất đoàn
kết cũng có lúc đã xảy ra tại một số địa phương cũng như trong
Tổng Hội. Tuy vậy, chúng ta vẫn tin tưởng vào tương lai của tập
thể Võ Bị. Chúng ta tin tưởng là các cựu SVSQ Võ Bị sẽ coi trọng
các mẫu số chung của tập thể, sẽ biết tự chế để tránh cho tập thể
khỏi chịu những tổn thương nghiêm trọng xảy ra do sự mất đoàn kết
trong nội bộ.
Kết luận, chúng ta không thể quên lời tiền nhân dặn dò:
“Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết.”
Lời dặn này tuy ngắn gọn, nhưng chứa
đựng cả một túi khôn của cha ông dành cho con cháu. Hy vọng là
chúng ta sẽ theo lời dạy của tiền nhân, áp dụng điều này trong
cuộc sống. Hy vọng là thế hệ hậu duệ của chúng ta cũng sẽ biết áp
dụng triết lý sống khôn ngoan này, để cộng đồng nơi chúng ta đang
sinh sống được hưởng phúc lợi tốt đẹp nhất. Tinh thần đoàn kết
này sẽ giúp chúng ta hoàn thành được mục tiêu do tập thể Võ Bị đề
ra.
Nguyễn Quốc Đống, Khóa 13
8-12-2016
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Bộ Huy hiệu Sư Đoàn Nhảy Dù QLVNCH. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet E-mail by Nguyễn Quốc Đống chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, February 4, 2017
Ban Kỹ Thuật Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang