Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Chính trị
Chủ đề: Xuân Đấu Tranh
Tác giả: Nguyễn Quốc Đống
Bấm vào đây để in ra giấy (PDF)
Tự
do-Dân chủ-Nhân quyền luôn luôn là những ước mơ chính
đáng của con
người,
vì ai cũng muốn được sống một cuộc sống hạnh phúc, có phẩm giá.
Ở những quốc gia dân chủ phương tây, như Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Úc,
Canada..., hay tại châu Á như Nhật Bản, Nam Hàn, Singapore...,
ước mơ này của người dân được chính quyền quan tâm, được luật
pháp bảo vệ. Trái lại ở các nước thiếu dân chủ, bị cai trị bởi
độc tài quân phiệt, độc tài tôn giáo, nhất là độc tài toàn trị
cộng sản, như tại Tàu, Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam... các vi phạm
trầm trọng về nhân quyền đã trở thành một thách đố cho lương tâm
của nhân loại. Chúng ta thử tìm hiểu tình trạng nhân quyền tại
Việt Nam ngày nay, khi đất nước thống nhất dưới sự cai trị của
Đảng Cộng Sản Việt Nam, sau biến cố lịch sử ngày 30-4-1975.
1. Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân
Quyền của Liên Hiệp Quốc:
Được phát sinh trực tiếp từ những kinh
nghiệm của chiến tranh thế giới thứ hai (1939-1945), bản TNQTNQ
được ký ngày 10-12-1948, công nhận các quyền căn bản mà mọi
người trên thế giới đều được thụ hưởng, không phân biệt chủng
tộc, màu da, quốc tịch... như quyền tự do ngôn luận, tự do tín
ngưỡng, tự do cư trú, tự do lập hội, tự do tham gia vào việc
điều hành đất nước... Đây chính là khuôn mẫu chung mà các quốc
gia và dân tộc cần đạt tới. Các biện pháp thông tin và giáo dục
được sử dụng nhằm thúc đẩy các quốc gia thành viên của LHQ tôn
trọng các quyền căn bản của con người được liệt kê trong bản
tuyên ngôn nói trên.
Hội đồng nhân quyền LHQ xác nhận “sự
công nhận nhân phẩm của mọi người trên thế giới và các quyền
bình đẳng không thể tước đoạt của họ chính là nền tảng của tự
do, công lý và bình đẳng trên thế giới”. Hội đồng cũng xác nhận
“nhân quyền cần phải được bảo vệ bằng luật pháp, để con người
không bị bắt buộc phải sử dụng đến biện pháp cuối cùng là vùng
dậy chống lại độc tài và áp bức”.
2. Cộng Sản Việt Nam (CSVN)
thực thi nhân quyền thế nào tại miền Bắc xã hội chủ nghĩa
(1945-1975)?
Tháng 8, 1945, CSVN thực hiện việc
cướp chính quyền hợp pháp của chính phủ Trần Trọng Kim qua cái
gọi là “cách mạng tháng 8”, nhưng chỉ sau khi hiệp định Geneve
ký ngày 20-7-1954, chia đôi VN, họ mới có toàn quyền cai trị
người dân miền Bắc tại quốc gia mang tên Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa.
Để củng
cố quyền lực chính trị cho một nhà nước mới (xã hội chủ nghĩa,
chuyên chính vô sản), CSVN đã cho thi hành những chính sách vô
cùng tàn bạo, nhằm thay đổi tận gốc rễ xã hội miền Bắc. Các
thành phần trong xã hội như trí thức, tư sản ở thành thị, và địa
chủ tại nông thôn bị trù dập, giết hại, không còn giữ được vị
trí cao trọng như dưới thời phong kiến, và thời thuộc địa trước
kia.
Khởi đầu
là cuộc Cải Cách Ruộng Đất đẫm máu được phát động vào các năm
1953-1956, đã khiến khoảng 172,000 nông dân bị kết án, và giết
hại. Khoảng 70% số này bị kết án oan. Đây là trường hợp vi phạm
nhân quyền tập thể đầu tiên, và tàn bạo nhất kể từ khi CSVN
thiết lập được một “nhà nước” để chính thức cai trị người dân.
Vụ vi phạm nhân quyền tập thể tàn nhẫn
thứ hai được CSVN thực hiện nhắm vào giới văn nghệ sĩ miền Bắc
thuộc Phong trào Nhân văn-Giai phẩm. Những văn nghệ sĩ này lên
tiếng đòi hỏi dân chủ và tự do tư tưởng trong sáng tác, và sinh
hoạt văn nghệ. Phong trào khởi sự năm 1955 với sự góp mặt của 2
tờ báo Nhân văn và Giai phẩm, và chấm dứt năm 1958, do sự đàn áp
thô bạo của nhà cầm quyền cs. Các văn nghệ sĩ chủ xướng và tham
gia Phong trào bị bắt bỏ tù nhiều năm, và bị trù dập thời gian
dài, khiến bao nhân tài trong giới văn học nghệ thuật của miền
Bắc bị trừng phạt, tài năng bị lãng quên, và thui chột, như nhà
văn Nguyễn Hữu Đang, Thụy An..., các nhà thơ Hoàng Cầm, Hữu
Loan, Trần Dần...
Vụ án Xét Lại Chống Đảng năm 1967 đưa
đến việc bắt giữ không xét xử nhiều nhân vật quan trọng trong
Đảng CSVN và nhà nước VNDCCH. Các nhân vật này bị cho là theo
chủ nghĩa xét lại tại Liên sô (nghi ngờ học thuyết của Marx và
Engels), và làm gián điệp cho Liên sô.
Tất cả các vi phạm nhân quyền trên đã
khiến cả trăm ngàn công dân dưới chế độ cs tại miền Bắc bị truy
bức, giam tù, giết hại. Nhà cầm quyền cs không từ thủ đoạn nào,
nhằm khủng bố người dân, khiến họ vì sợ hãi phải tuân theo,
không dám bày tỏ các nguyện vọng chính đáng, như vậy, họ đâu còn
giữ được nhân phẩm, và có cuộc sống hạnh phúc!
Sống với cộng sản những năm dài chiến
tranh tại nông thôn miền Bắc, nhiều người đã hiểu rõ CS, và sợ
hãi sự tàn bạo, độc ác của CS. Sau khi VN bị chia đôi, gần 1
triệu người dân miền Bắc thuộc đủ mọi thành phần, trí thức cũng
như công nhân, nông dân đã di cư vào miền Nam tìm tự do. Chính
phủ của Tổng thống Ngô Đình Diệm đã hoàn thành tốt đẹp công việc
định cư cho họ. Tai quốc gia mới thành lập, Việt Nam Cộng Hòa,
mọi người dân đều được hưởng các quyền căn bản của con người, dù
chính phủ Cộng hòa vừa phải lo xây dựng đất nước, vừa phải chống
trả với các phá hoại của CS tại các vùng nông thôn.
3. Các vi phạm nhân quyền của
CSVN tai miền Nam sau biến cố 30-4-1975:
Sau ngày 30-4-1975, Việt Nam Cộng Hòa
sụp đổ, Đảng CSVN áp đặt một loạt chính sách trả thù tàn bạo lên
dân, quân miền Nam. Người miền Nam đang sống hạnh phúc, no ấm
dưới chế độ tự do, dân chủ, với đầy đủ các quyền căn bản, bỗng
dưng mất hết mọi thứ quyền, từ quyền con người đến quyền công
dân. Các viên chức trong chính quyền VNCH, các sĩ quan Quân Lực
Việt Nam Cộng Hòa bị tước đoạt quyền công dân, và bị đưa vào các
trại tù mang danh “học tập cải tạo”. Nơi đây họ bị giam giữ
nhiều năm, dù không bị kết án với tội danh rõ ràng nào tại tòa
án. Nhiều người bị hành quyết khi trốn trại, và nhiều ngàn người
chết đói, chết bệnh. Sau nhiều năm bị đày đọa trong các trại tù
lao động khổ sai, trở về nhà, họ lai bị quản chế tại địa phương
một thời gian, rồi mới được “trả quyền công dân”. Những người
không bị đi tù cải tạo, lớp bị tống đi các vùng rừng núi, nông
thôn khô cằn (mang tên đẹp đẽ là các vùng kinh tế mới), lớp phải
bươn chải lao động nhọc nhằn kiếm sống qua ngày. Giới tư sản
miền Nam mất hết tài sản vì các đợt đổi tiền, vì các chiến dịch
cải tạo công thương nghiệp tư doanh... Toàn miền Nam bị cơn lốc
xhcn đánh cho tan tành, người dân sống dở, chết dở dưới bàn tay
“bên thắng cuộc”, làm gì còn nhân quyền?
Sau 1975, miền Nam trù phú được “giải
phóng” thành một thuộc địa của người miền Bắc, nơi người dân Bắc
thi nhau “vào vơ vét “. Dân miền Nam phải tìm mọi cách vượt
biên, vượt biển, liều chết tìm tự do tại các nước như Hoa Kỳ,
Canada, Anh, Pháp, Đức, Nhật, Úc... Chính tại các nước tư bản
này, họ mới được hưởng đời sống có phẩm giá, với tự do, dân chủ,
và nhân quyền. Nơi quê hương bản xứ của họ, dù VN đã thống nhất
thành Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nơi nhà nước cs hứa
hẹn một nền dân chủ tốt đẹp trăm lần hơn nền dân chủ tại các
nước “tư bản giẫy chết”, họ chỉ là các công dân hạng hai, bị kỳ
thị trong mọi lãnh vực, giấc mơ nhân quyền thật xa vời!
4. Các vi phạm nhân quyền của
CSVN đối với người dân cả nước (từ 1975 đến nay):
Việt Nam thống nhất dưới chế độ cộng
sản năm 1976, và trở thành một thành viên của Liên Hiệp Quốc
ngày 20-9-1977. Như vậy CSVN đã phải công nhận Bản TNQTNQ dành
cho các nước hội viên của LHQ. Trên thực tế, CSVN chỉ ghi nhận
các quyền tự do căn bản của công dân trong bản Hiến pháp, mà
không hề thực thi các quyền này cho người dân. Họ không hề tuân
thủ các khuyến cáo của Hội đồng nhân quyền LHQ, và công khai vi
phạm nhiều điều khoản của bản TNQTNQ.
Sau 30-4-1975, suốt 10 năm
(1975-1985), CSVN quyết tâm xây dựng chế độ mới xã hội chủ
nghĩa, thực hiện đấu tranh giai cấp để loại trừ giai cấp tư sản,
áp dụng chính sách kinh tế chỉ huy xhcn thay cho kinh tế tư
doanh tư bản chủ nghĩa, nên toàn dân hai miền Nam, Bắc VN chìm
đắm trong nghèo đói. Để thoát khỏi tình trạng này, năm 1986,
CSVN phải thực hiện đổi mới, nới lỏng một số chính sách kinh tế,
nhưng vẫn duy trì quyền độc tôn về chính trị, nên khai sinh ra
cái gọi là “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ
nghĩa”. Hai khái niệm đối chọi nhau như nước với lửa được CSVN
kết hợp thành một, để đánh lừa người dân trong nước, và thế giới
tự do bên ngoài. Nói cách khác, CSVN chấp nhận cho làm kinh tế
kiểu tư bản (dù phải đi ngược lại chủ thuyết Marx-Lenin), nhưng
lại không công nhận quyền tự do chính trị của người dân như
trong chế độ tư bản. Chính sách kinh tế này đã giúp Đảng CSVN
tồn tại, và sống mạnh đến ngày nay, sau 42 năm thống trị cả
nước. Giai cấp mới tư sản đỏ ra đời, tài sản lên đến nhiều
triệu, thậm chí nhiều tỷ đô-la. Để bảo vệ một chế độ ngày càng
bị người dân chán ghét, khinh bỉ, CSVN đàn áp khốc liệt người
dân mọi giới, tiêu diệt mọi tiếng nói phản kháng, dù là rất ôn
hòa.
Sau đây
là một số vi phạm nhân quyền trầm trọng của nhà cầm quyền cs đối
với người dân cả nước:
• Một số trí thức lên tiếng về dân
chủ, nhân quyền bị đưa ra tòa, và bị kết án nhiều năm tù, như
các luật sư Lê Chí Quang, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Lê
Công Định, Lê Quốc Quân... các bác sĩ Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Đan
Quế..., kỹ sư Trần Huỳnh Duy Thức, giáo sư Phạm Minh Hoàng...
• Các lãnh đạo tôn giáo lên tiếng đòi
tự do tôn giáo bị giam tù, hay bị quản thúc như linh mục Nguyễn
Văn Lý, hòa thượng Thích Quảng Độ, mục sư Nguyễn Công Chính...
• Các nhạc sĩ chỉ dùng lời ca nói lên
khát vọng tự do của một con người bình thường cũng bị bỏ tù, như
các nhạc sĩ Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình...
• Các bloggers, tức các nhà báo dùng
internet để đòi hỏi quyền tự do ngôn luận cũng bị bức hại, bị bỏ
tù, điển hình như Huỳnh Anh Tú, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Hữu
Vinh, Nguyễn Ngọc Già, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm)...
• Các sinh viên lên tiếng vì chủ quyền
đất nước (chống Tàu xâm lược, cướp biển đảo của VN) như Nguyễn
Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, hay các thanh niên nói lên khát
vọng được sống trong chế độ tự do, dân chủ, nhân quyền thời VNCH
như Nguyễn Viết Dũng, Hoàng Thị Hồng Thái, Ngô Thanh Vân cũng bị
đánh đập, hay bỏ tù...
• Các nhà văn lên tiếng chống các bất
công trong xã hội bị trù dập, bỏ tù, sau cùng phải đi lưu vong
như Dương Thu Hương, Trần Khải Thanh Thủy, Vũ Thư Hiên...
• Những bạn trẻ tranh đấu cho quyền
lợi của người lao động tại các hãng xưởng cũng bị đàn áp, bỏ tù
như Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương...
• Các nông dân bị cướp đất, ruộng
vườn, biểu tình đòi lại ruộng đất, bị đánh đập dã man. Họ đi
khiếu kiện nhiều chục năm mà chẳng cấp “chính quyền” nào giải
quyết. Thậm chí có người phải chống lại lệnh cưỡng chế đất bằng
vũ khí tự chế, để rồi phải ngồi tù 4 năm như anh Đoàn Văn Vươn ở
Hải Phòng, hay anh Đặng Ngọc Viết đã bắn chết cán bộ cưỡng chế
đất rồi tự sát. Những người tranh đấu cho quyền đất đai vẫn còn
đang ngồi tù như Cấn Thị Thêu, Trần Thị Nga…
• Gần đây nhất là vụ nhà máy Formosa
xả chất thải độc hại xuống biển thuộc 4 tỉnh miền Trung khiến
nhiều ngàn tấn cá chết, và ngư dân các tỉnh này mất hết phương
tiện sinh sống. Họ biểu tình đòi bồi thường thì bị đàn áp dã
man, và bị truy tố về tội phá rối trật tự.
.............
Hầu như mọi thành phần dân chúng đều
trở thành nạn nhân của nhà cầm quyền cs, những người lẽ ra có
nhiệm vụ phải lo cho đời sống của người dân, về vật chất cũng
như tinh thần. Họ ký kết vào Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền,
nhưng đã vi phạm nhân quyền trắng trợn và thô bạo!
5. Những nỗ lực tranh đấu bảo
vệ nhân quyền cho người Việt:
a. Nỗ lực của người dân
trong nước:
Trong nước, người dân bị kềm kẹp tối
đa, nên khó tập họp thành lực lượng đông và mạnh, đủ để cân bằng
với lực lượng đàn áp của nhà cầm quyền. Dân oan mất đất, mất
ruộng vườn, rất đông, ở cả 3 miền Bắc, Trung, Nam, nhưng họ là
một khối không đồng nhất, thiếu tổ chức, và không người lãnh
đạo. Do đó phong trào hoạt động không đạt kết quả, dễ bị nhà cầm
quyền khống chế. Họ kêu cứu ai hỗ trợ? Đảng, rồi Quốc hội, rồi
thủ tướng... Đây chính là các thành phần chống lưng cho bọn ăn
cướp, làm sao chúng giúp họ? Một số người can đảm giúp dân oan
khiếu kiện cũng bị trù dập, đánh phá, và cũng chỉ là số nhỏ, nên
chẳng làm bọn cướp đất e dè. Cứ nhìn xem các đội cưỡng chế đất
được sự yểm trợ của công an, quân đội, thì ta biết chúng là ai.
Một số cán bộ cs cũng lên tiếng trước
những vi phạm nhân quyền trắng trợn của nhà cầm quyền, nhưng lại
sợ mất quyền lợi của bản thân và gia đình, nên đa số chỉ lên
tiếng yếu ớt qua các “góp ý, thỉnh nguyện, sửa sai cho Đảng…”
Hình thức này vô hiệu. Những người thức tỉnh, lên tiếng mạnh mẽ
chống cộng thì bị truy bức, không còn đường sống tại quê nhà,
đành chọn lưu vong để tiếp tục tiếng nói vì công lý, như ông
Đặng Xương Hùng (cựu lãnh sự cs tại Thụy Sĩ), hay anh Đặng Chí
Hùng (có cha mẹ đều là đảng viên cs), hiện đang tỵ nạn tại
Canada.
Một
số người đã thành lập các nhóm xã hội dân sự để liên kết sức
mạnh, giúp họ có tiếng nói mạnh mẽ hơn trong việc tố cáo các vi
phạm nhân quyền, nhưng CSVN kiểm soát chặt chẽ hoạt động của các
tổ chức này, để các xhds không trở thành nguy hiểm cho chế độ.
Chúng ta thấy nhiều nhóm xhds đã liên lạc với các tổ chức nước
ngoài, kêu gọi có biện pháp để “buộc” CSVN phải tôn trọng nhân
quyền của người dân. Hình thức tranh đấu cho nhân quyền này cũng
không có tác dụng. Một số thành viên các tổ chức này còn ra nước
ngoài, tham dự các hội thảo về nhân quyền, để được “huấn luyện”
về phương cách tranh đấu cho nhân quyền! Rốt cuộc, họ tranh đấu
không đạt nhiều kết quả, mà còn bị mang tiếng là các tổ chức dân
chủ “cuội”, đã khoác cho CSVN tấm áo dân chủ! (cho phép xhds tự
do hoạt động).
b. Nỗ lực của người Việt
tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại:
Tại hải ngoại, người Việt TNCS là
thành phần hỗ trợ mạnh nhất cho các phong trào tranh đấu vì nhân
quyền ở trong nước. Họ yểm trợ cả về vật chất (giúp tài chánh),
và tinh thần (kêu gọi các tổ chức quốc tế, các vị dân cử... lên
tiếng yểm trợ phong trào, và kết án CSVN vi phạm nhân quyền...)
Họ tranh đấu không mệt mỏi, mong giúp cải thiện đời sống cho
đồng bào trong nước, và dân chủ hóa nước nhà.
Chính nhờ các nỗ lực của người Việt
hải ngoại, CSVN phần nào nhượng bộ trước đòi hỏi của quốc tế
trong việc đối xử với các tù nhân lương tâm. Một số được giảm án
tù, một số được cho ra tỵ nạn tại nước ngoài..., dù chỉ là một
số rất nhỏ, so với con số hơn 100 tù nhân lương tâm đang bị giam
trong các nhà tù cs.
c. Nỗ lực của quốc tế:
Trong cuộc chiến vì nhân quyền cho
Việt Nam, chúng ta ghi nhận những nỗ lực không nhỏ của các tổ
chức ngoài VN như Quốc hội Hoa kỳ, Quốc hội Liên Âu, Tổ chức
Theo Dõi Nhân Quyền (Human Rights Watch), Phóng Viên Không Biên
Giới (Reporters Without Borders)... luôn đồng hành với những
người dân bị đàn áp, bị sách nhiễu bởi các nhà cầm quyền không
tôn trọng nhân phẩm con người. Họ lên án các vi phạm nhân quyền,
kêu gọi phải chấm dứt các quấy nhiễu, bức hại người dân, trao
giải thưởng cho những chiến sĩ vì tranh đấu cho nhân quyền mà bị
kỳ thị, trù dập, giam tù..., để ca tụng gương can đảm của họ, hỗ
trợ tinh thần cho họ trên con đường tranh đấu cam go vì lợi ích
chung của con người. Nhiều người đã được trao các giải thưởng
nhân quyền, như LS Nguyễn Văn Đài, thành viên của tổ chức Lao
Động Việt Đỗ Thị Minh Hạnh... Trường hợp mới nhất là giải thưởng
“Phụ nữ can đảm quốc tế “ được bà Melania Trump, đệ nhất phu
nhân Hoa kỳ trao cho blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tháng 3,
2017.
Trong
quá khứ, chúng ta còn ghi nhận nỗ lực của quốc hội Hoa kỳ để cải
thiện tình trạng nhân quyền tồi tệ tại Việt Nam, và thúc đẩy tự
do, dân chủ cho Việt Nam. Nhiều dự luật Nhân Quyền cho VN
(Vietnam Human Rights Act) được đệ trình lên Quốc Hội Hoa Kỳ từ
năm 2003 đến năm 2013, được hạ viện thông qua dễ dàng, nhưng
chưa bao giờ được thượng viện chấp thuận.
6. Làm sao để có được nhân
quyền cho người dân Việt:
Đầu tiên chúng ta phải khẳng định nhân
quyền chỉ có được tại các thể chế dân chủ, tự do. Các chế độ độc
tài với cơ chế đặc thù (phản dân chủ) không bao giờ quan tâm đến
việc thực thi nhân quyền, cho nên mong chờ CSVN trả lại nhân
quyền cho người dân chỉ là nuôi ảo vọng. Các tranh đấu cho nhân
quyền trong xã hội VN đều bị CSVN quy chụp là “mưu toan lật đổ
nhà nước xhcn”, và bị trừng phạt rất nặng.
Đối với loại nhà nước này, các hình
thức “xin, thỉnh nguyện” đều vô ích, vì nếu thực thi nhân quyền,
chế độ độc tài sẽ sụp đổ không sớm thì muộn. Nhiều thỉnh nguyện
thơ được gửi đến CSVN từ nhiều thành phần, như trí thức trong
nước, trí thức hải ngoại, dân biểu, nghị sĩ của các quốc hội
nước ngoài, bộ ngoại giao các nước dân chủ Âu, Mỹ... CSVN chẳng
coi các thỉnh nguyện, các lời kêu gọi này ra gì. Có lần, Nguyễn
Minh Triết, chủ tịch nước CS còn tuyên bố “quan niệm về nhân
quyền của VN khác với các nước khác”. CSVN còn khẳng định tại VN
không có tù nhân chính trị, hay tù nhân lương tâm, chỉ có các
tội phạm hình sự, vì vi phạm luật pháp quốc gia, nên phải bị
trừng phạt theo luật.
Đầu tháng 10, 2017, tổng thống Donald
Trump đến Hà nội, thăm VN với tính cách là quốc khách của VN.
Trong lúc đoàn xe của ông đang di chuyển, ca sĩ VC Mai Khôi đã
trương biểu ngữ “Piss on you Trump”. Cô ta giải thích lý do cho
thái độ miệt thị này là “ông Trump không nhắc nhở gì tới nhân
quyền cho VN, đã không mời đại diện các tổ chức xhds đến gặp ông
để bàn thảo vấn đề nhân quyền như TT Obama đã làm trong chuyến
thăm VN năm 2016...”. Vậy chuyện tranh đấu cho nhân quyền của VN
là chuyện của tổng thống Mỹ, hay là chuyện của người dân VN? Ông
Obama mời xhds VN đến gặp ông, rồi ông có áp lực được CSVN cải
thiện tình trạng nhân quyền tại VN hay không? Giới lãnh đạo VN
dù được bầu qua hình thức dân chủ giả hiệu, vẫn khẳng định “chủ
quyền” của họ, chính phủ ngoại quốc nào áp lực được họ phải làm
điều họ không muốn?
Tháng 9, 2017, tại Úc, chúng ta thấy
xuất hiện một phong trào do cô Trần Kiều Ngọc, một luật sư di
trú trẻ tuổi khởi xướng. Phong trào mang tên “Giới Trẻ Thế Giới
Vì Nhân Quyền”, cái tên rất hay, gây chú ý, và được một số người
Việt chống cộng tại hải ngoại ủng hộ, vì tưởng phong trào này
“tranh đấu cho nhân quyền” tức là “chống cộng”. Nhưng sau đó, cô
TKN xác định phong trào của cô phát xuất từ lòng yêu thương, có
mục tiêu “chỉ chống ác, không chống cộng”. Tất nhiên một phong
trào do nhóm nào thành lập thì sẽ do nhóm đó quyết định mục
tiêu, và đường lối hoạt động, vì phong trào này phát sinh tại
Úc, một nước dân chủ. Tuy nhiên chúng ta phải rõ ràng một điều,
tranh đấu cho nhân quyền không phải chỉ chống ác là đủ, nhất là
tại VN cs, kẻ thủ ác nhiều nhất là Đảng CS, và kẻ nắm giữ nhân
quyền của người Việt cũng chính là Đảng CSVN, thì nếu muốn “vì
nhân quyền” muốn “chống ác” dứt khoát phải “chống cộng”.
Xét cho cùng, lực lượng duy nhất sẽ
giành lại nhân quyền, và cuộc sống có phẩm giá cho người Việt
phải chính là người dân VN trong nước, với sự hỗ trợ của đồng
bào Việt TNCS tại hải ngoại. Người Việt cùng chung dòng giống,
cùng máu đỏ, da vàng, cùng nền văn hóa, cùng là nạn nhân của CS
trong nhiều năm, hẳn có nhiều mẫu số chung trong cuộc chiến lâu
dài này. Chúng ta vẫn phải tiếp tục vận động quốc tế để có thêm
sự hỗ trợ từ bên ngoài, nhưng phải bỏ tinh thần lệ thuộc vào
người khác, bỏ óc nô lệ thì mới phát triển được tinh thần tự
lực, tự cường cần thiết cho việc dân chủ hóa nước nhà, để thành
quả đạt được sẽ là “nhân quyền cho người dân”, và quan trọng hơn
nữa là “độc lập, tự chủ cho nước nhà”.
Phương cách nào hữu hiệu cho việc
tranh đấu khó khăn này? Đó là “khai dân trí để họ hiểu đúng thực
tế, liên kết nhiều thành phần cùng chung mục tiêu để gia tăng
lực lượng, kiên trì, và đặt quyền lợi của tập thể trên quyền lợi
bản thân và phe nhóm”. Đây chỉ là một số điều căn bản, còn thực
tế khi bắt tay vào việc, các nhóm hành động sẽ phát huy được
sáng kiến phải làm gì thêm, để giúp phong trào phát triển, và đi
đến thành công.
Một điều đáng mừng là có nhiều người,
trong đó có nhiều bạn trẻ, trong nước cũng như tại hải ngoại
đang dấn thân vào con đường đúng đắn này. Họ dành công sức và
thời gian mở các chương trình livestream trên internet để khai
dân trí, cung cấp cho người dân tin tức quan trọng về đời sống
chính trị, xã hội…; liên kết những người quan tâm đến các vấn đề
của cộng đồng, của đất nước… Cố gắng của những “chiến sĩ nhân
quyền” này khiến chế độ CSVN run sợ; họ tìm mọi cách đánh phá,
nhưng không dập tắt được tiếng nói của những người công chính.
Kết luận:
Có người nói rằng các quốc gia do chế
độ cộng sản cai trị là các quốc gia “bị cầm tù”, mà đã là nhà
tù, thì có cai tù nào cho tù nhân được tự do, được có nhân
quyền, được sống hạnh phúc, có phẩm giá? Nếu người dân Việt Nam
không sáng suốt chọn con đường tranh đấu đúng, không can đảm
chấp nhận hy sinh, không làm một cuộc cách mạng thay đổi triệt
để cơ chế của quốc gia, của xã hội, thì các tranh đấu cho nhân
quyền sẽ đi vào lối mòn quanh co, không lối thoát, làm hao mòn
khí lực của dân tộc, gây mất niềm tin cho các thế hệ mai sau.
Nguyễn Quốc Đống
24-11-2017
Bấm vào đây để in ra giấy (PDF)
Trung tâm lưu trữ các Ngày lễ mừng Bổn mạng BCND/QLVNCH...
|
Hình nền: Bản đồ VIỆT NAM hoàn toàn. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Nguyễn Quốc Đống chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật,
February 4, 2018
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang