Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
ngày của mẹ/mother’s day
Tác giả:
Minh Thảo
Elizabeth Hoàng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Lời tác giả: Thấm thoắt lại tới ngày
Mother’s Day, tôi xin gửi quý độc giả bài tôi viết tưởng nhớ tới
người Mẹ yêu quý của tôi đã sang bên kia thế giới.
Người mẹ
lúc nào cũng thương yêu, săn sóc con cái với hết cả tình yêu
thương dù trong hoàn cảnh nào.
Mong rằng tình yêu thương
của mẹ sẽ giữ mãi trong tâm khảm của các người con.
Happy
Mother Day!
–Minh Thảo
Mẹ Yêu Quí,
Hôm nay, tất cả gia đình
hậu duệ có mặt nơi đây để tiễn đưa Mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Cá nhân con có mấy lời vĩnh biệt cùng mẹ.
Ngày, tháng và năm sinh của mẹ thật dễ
nhớ. Ngày 12, tháng 12, mà năm sinh cũng 1912.
Mẹ là người con gái của làng Cự Đà,
Huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Đông, ngôi làng nổi tiếng với các ngôi
nhà bằng gạch, lợp mái ngói đỏ và các cô gái Cự Đà phần lớn ai
cũng đảm đang. Nỗi đảm đang này đã bộc lộ rõ rệt nhứt vào thời kỳ
đất nước ly loạn. Con hình dung một mẫu người đàn bà VN được mô
tả trong câu thơ:
“quanh
năm buôn bán ở ven sông,
nuôi nấng năm
con với một chồng.”
Nói về mẹ con nhớ tới đức tính tần tảo,
nội trợ, tháo vát, một tay xây dựng cơ đồ.
Mẹ là chị cả trong gia đình nên rất đảm
đang, các em trai em gái của mẹ cũng đều là những thương gia xuất
nhập cảng vải vóc tơ lụa. Còn mẹ thì mở xưởng làm đường để bán.
Mẹ đã mua một chiếc xe tay để đưa đón hai chị và con đi học vì
thời buổi đó xe hơi chưa thông dụng. Mẹ mướn anh Dần để kéo xe
chạy. Anh rất khỏe mạnh nên chạy xe rất nhanh, nhưng rất cẩn
thận. Vì trời nóng bức nên Anh Dần hay mang theo những trái cà
chua chín đỏ để giải khát mỗi khi đưa chị em chúng con đi học.
Khi ở Hà Nội thì các cậu mợ em của Mẹ
có những cửa tiệm bán vải vóc ở đường Hàng Đào.
Đến khi vào Sài Gòn các cậu cũng tiếp
tục làm nghề Xuất nhập cảng vải vóc và đã mở tiệm trên đường Lê
Thánh Tôn. Gia đình mẹ gồm các cậu, các dì đều buôn bán làm ăn
rất giỏi và rất kính nể mẹ.
Con là người thích ăn ngon, nên không
thể nào quên được tài nấu nướng của mẹ. Những ngày Tết trong gia
đình, con rất thích thú tìm lại được những hương vị của những món
ăn cổ truyền ngày xưa.
Khi con còn nhỏ bị nóng sốt, mẹ đã xúc
cho con từng muỗng cháo thịt bốc hơi, nóng hổi, với mùi gừng và
tiêu thơm phức. Mẹ ép con ăn để ra mồ hôi cho chóng hết bịnh, rồi
mẹ trìu mến rờ trán con để xem nhiệt độ và đắp lên trán con chiếc
khăn mát lạnh để hạ nhiệt. Mẹ khẽ nói ngủ đi con để mau hết bịnh.
Nhiều khi con mệt không muốn ăn, mẹ hỏi
con thích ăn món gì để mẹ sai người làm đi mua. Mẹ chiều con đủ
thứ làm mấy chị trêu con lớn rồi mà nhõng nhẽo. Con thích nhõng
nhẽo với mẹ rất nhiều, muốn được bàn tay của mẹ săn sóc xoa bóp
cho con. Mỗi khi con bị nóng sốt mẹ đã cạo gió cho con. Mẹ luộc
trứng gà cho chín và còn nóng hổi, kế mẹ lột vỏ trứng chỉ lấy
lòng trắng bỏ vào một chiếc khăn sạch, rồi mẹ bỏ đồng tiền bằng
bạc trắng tinh vào giữa những lòng trắng trứng. Mẹ vo tròn lại
thành một nắm nhỏ tròn, rồi mẹ chà khắp lưng của con. Sức nóng
của trứng làm con cảm thấy rất dễ chịu và thấy bớt đau nhức rất
nhiều. Khi chà ít phút, mẹ mở khăn tay ra cho con xem đồng bạc
trắng bóc ban nãy đã đổi thành màu xám xanh đậm. Ở Việt Nam gọi
là cạo gió. Mẹ nói con bị trúng gió và cảm.
Làm thế chưa hết đau, mẹ lại đi mua
thuốc bắc nấu nước bắt con xông để ra mồ hôi.
Con có tật hay nhức đầu gần như kinh
niên, mẹ chẳng ngại nặng nhọc đưa con đi châm cứu, uống hết thuốc
ta rồi tới thuốc tây. Có người mách mua lá ngải cứu để lên trên
một hòn gạch nóng rồi gối đầu lên viên gạch đó sẽ bớt nhức đầu,
nhưng chứng nhức đầu của con vẫn tiếp diễn. Về sau một bác sĩ
người Pháp khám cho con, ông nói đây là chứng bịnh của các cô gái
dậy thì lớn lên hay bị. Khi nào có gia đình, máu huyết thay đổi
sẽ hết. Đúng như ông bác sĩ người Pháp đã nói. Khi con lập gia
đình thì chứng nhức đầu của con khỏi hẳn.
Làm sao con quên được những cử chỉ âu
yếm của mẹ đã dành cho con.
Mẹ ơi, mỗi năm Tết đến mẹ gói bánh
chưng, chị em chúng con quay quần bên cạnh mẹ phụ giúp. Để giết
thời gian chờ đợi nấu bánh chín. Mẹ và chúng con đã cùng nhau vui
vẻ chơi Tam Cúc để giết thì giờ. Con không biết đánh tam Cúc nên
ngồi cạnh mẹ xem và mỗi lần ai thắng mẹ giải thích cho con nên
con đã học được cách đánh cao thấp để thắng.
Đêm 30 con hay theo Mẹ đi lễ chùa, hái
lộc. Làn khói nhang tỏa bay trong không khí lan rộng mùi hương
trầm thơm ngát. Ngoài sân chùa phật tử lễ bái cầu xin, miệng lẩm
bẩm cầu nguyện đứng chật ních cả sân chùa tràn ra tới ngoài cổng
chùa. Người thì mang hoa, người mang trái cây cúng Phật bày đầy
ắp trên các bàn thờ. Bầu không khí đúng là 30 Tết. Mẹ vào trong
chùa lễ bái và xin xăm. Những chiếc bình xăm làm bằng gỗ sơn màu
nâu đỏ bóng láng. Trong bình những thẻ xăm bằng tre khắc những
con số phía trên để biết lấy giấy ghi chú giảng.
Tiếng xin xăm, lắc bình phát ra những
âm thanh rất vui tai nhưng ai nấy đều nghiêm trang cầu xin may
mắn đầu năm.
Tiếng cầu kinh, gõ mõ của các Thầy trong chùa vang rộng trong
không trung làm con người tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng như trong
các truyện Thần Tiên.
Trước khi về nhà mẹ đã kiếm một cây có
những lá xanh mướt rậm rạp. Mẹ bẻ một cành đem về. Mẹ nói hái lộc
về nhà. Về đến nhà mẹ thắp nhang cúng bàn thờ các tổ tiên.
Trước khi đi ngủ mẹ dặn chúng con phải
dọn phòng ốc cho sạch sẽ, không được quét nhà hay đổ rác trong
ngày Tết vì kiêng và anh chị em trong nhà phải hòa thuận vui vẻ
với nhau.
Sáng
dậy tất cả các chị em chúng con đều mặc áo quần mới, chải tóc gọn
ghẽ để chúc Tết Bố Mẹ. Chúng con xếp hàng từ nhỏ tới lớn theo thứ
tự. Bố Mẹ đã lì xì cho chúng con những phong bao đỏ tượng trưng
cho những may mắn của đầu năm.
Mẹ tổ chức làm việc rất thứ tự ngăn nắp
nên nhờ vậy con đã học hỏi được những điều hay từ mẹ. Khi lớn lên
con có gia đình đã không bỡ ngỡ với cuộc sống khi quản lý gia
đình riêng của con.
Mỗi lần vợ chồng chúng con tới thăm mẹ,
bao giờ mẹ cũng tận tay pha một ấm trà mạn uớp sen thật nóng và
rót cho chúng con và mang bánh, trái cây cho chúng con thưởng
thức. Con phải đứng lên để giúp mẹ vì mẹ lo cho chúng con quá
nhiều.
Hương
vị thơm ngát và đầy tinh khiết của chè mạn sen như đượm một lòng
thương mến tràn đầy tình yêu thương của mẹ dành cho vợ chồng
chúng con.
Mẹ
rất thương chồng con và săn sóc chồng con rất đặc biệt mỗi khi
tới thăm mẹ. Vật gì ngon mẹ đều nói để dành cho chồng con. Làm
con ganh tị. Nhà con thấy con nhõng nhẽo nên cười trêu con.
Mẹ cũng là người rất hiểu biết, rộng
lượng, hiểu nhân tình thế thái. Nên khi ở Mỹ gia đình vợ chồng
chúng con và các cháu đã nhận được phép nhiệm mầu Chúa ban nên cả
gia đình chúng con đã theo đạo và mẹ đã ủng hộ chúng con nhiệt
tình.
Ngoài ra
mẹ còn có một trí nhớ thật đặc biệt và tinh thần thật minh mẫn dù
tuổi mẹ đã trên 90 nhưng mẹ không lẫn lộn một chút nào. Mẹ vẫn đi
lại bình thường và còn vào bếp nấu nướng cho các cháu nội ngoại
của mẹ tới thăm.
Con đưa mẹ đi bác sĩ. Mấy người ngồi
gần hỏi thăm khen mẹ nước da không có vết nhăn nhiều. Họ đã đoán
mẹ dưới tuổi rất nhiều và đã tấm tắc khen. Đó cũng là mẹ thật có
phước lớn trời ban cho mẹ và bây giờ con cũng được ảnh hưởng
“gin” của mẹ nên cũng không bị nhăn nhiều. Nếu kể những kỷ niệm
giữa mẹ con chúng ta chắc không có bút nào tả xiết.
Khi bắt đầu vào tuổi xế chiều mẹ đã
được hưởng cái hạnh phúc hiếm có sống trong sự trìu mến trông nom
thăm viếng của tất cả các con cháu, chắt nội ngoại đầy đủ.
Thứ Bảy năm đó chúng con tổ chức mừng
sinh nhật mẹ với đầy đủ các con cháu có mặt. Mọi người đều vui vẻ
bên nhau ăn uống và sau đó mở quà để chúc mừng mẹ. Nhưng đến khi
cắt bánh sinh nhật thì mẹ nói mẹ đau trong bụng và càng ngày càng
đau hơn. Cả nhà đều lo lắng không biết chuyện gì xảy ra vì mẹ từ
hồi nào tới giờ không bị bất cứ bịnh tật nào ngoài việc cảm cúm,
nhức mỏi.
Thấy
mẹ càng ngày càng đau nhiều nên chúng con đưa mẹ ngay vào nhà
thương. Sau khi chụp hình và khám nghiệm. Bác sĩ cho chúng con
hay mẹ bị nứt đường ruột và chất dơ chảy ra ngoài nên phải mổ mới
hoàn toàn hết, nhưng với số tuổi cao của mẹ chỉ thành công 50
phần trăm. Chúng con bàn với nhau nhưng không ai dám quyết định.
Mẹ thấy chúng con nói chuyện với nhau ở ngoài phòng bệnh và mẹ
hỏi con chi tiết, con đã dịch lại cho mẹ lời bác sĩ giải thích.
Mẹ nói với chúng con “Mẹ nay đã lớn tuổi, đã sống đầy đủ với các
con cháu như thế này là mẹ vui lắm rồi. Mẹ không muốn mổ”. Nên
bệnh viện đã chữa trị cho mẹ bằng cách chích thuốc giảm đau để
rút chất dơ trong bụng cũng như cho uống các loại thuốc cần
thiết. Mẹ nằm trong ICU được mấy ngày thì bệnh viện cho mẹ ra
phòng bình thường để về nhà vì tình trạng đã khả quan. Ngày hôm
đó tới phiên cô em út trông nom mẹ. Trước khi về nhà, bệnh viện
“check” lại tình trạng bệnh của mẹ thấy còn một chút dơ trong
ruột nên bác sĩ phải chích để rút chất bẩn ra. Dù bác sĩ đã chích
cho mẹ thuốc giảm đau nhưng mẹ vẫn than mẹ đau lắm. Cô em trình
bày với bác sĩ, ông nói với tuổi tác của mẹ không thể chích thêm
thuốc giảm đau được. Cô em gọi vợ chồng chúng tôi hỏi ý kiến.
Chúng tôi không dám cho ý kiến và nói hỏi mẹ và để mẹ quyết định.
Mẹ đã đồng ý vì vậy bác sĩ đã chích
thêm thuốc giảm đau và mẹ đã yên lặng chìm trong giấc ngủ ngàn
thu mà mẹ không hề hay biết.
Ngắm nhìn mẹ nằm thiêm thiếp như người
ngủ say, da mẹ vẫn hồng hào tươi mát không phải hình hài của một
người ra đi vì bịnh tật. Vì mẹ của con có bịnh đâu. Nếu là người
trẻ tuổi mổ cắt ngay khúc ruột đó thì đã lành hẳn. Con nghĩ rằng
mẹ của con đã được Trời thương nên đã ra đi một cách bình thản.
Khi mẹ lâm bệnh nằm điều trị trong bệnh
viện các con cháu đã thay phiên nhau trông nom mẹ 24 tiếng mỗi
ngày, 7 ngày một tuần.
Con đã được chứng kiến những cảnh tượng
trìu mến thương yêu của mẹ với các cháu nội, ngoại thật đẹp, thật
cảm động biết bao. Ngay cả các đàn cháu, chắt nhỏ khi tới thăm,
mẹ cũng đã bộc lộ nhiều lo âu cho tương lai các cháu và đã dặn dò
bố mẹ chúng từng li từng tí để ý săn sóc chúng. Mẹ cũng đã tâm sự
với con vài điều, con xin ghi nhớ và sẽ nghe lời mẹ dặn.
Con đã nhận thấy một điều rất rõ rệt là
tình thương yêu chân thật của mẹ đã đẻ ra tình thương yêu chân
thật của các con, cháu, chắt.
Những cái gì phải đến đã đến.
Y Khoa dù tiến bộ, và những sự chăm sóc
thương yêu của toàn thể gia đình vẫn không khuất phục được bệnh
tình, nên hạc đã bay về trời cao ngày 23 tháng 12.
Mẹ đã ra đi khi mẹ 94 tuổi, cuộc sống
như vậy được coi là ở tuổi thượng thọ, nhưng chia ly từ biệt ngăn
sao nỗi xót thương.
Con xin vĩnh biệt mẹ và cầu mong mẹ
được thanh thản trong cuộc sống vĩnh hằng ở bên kia thế giới.
Trong giây phút thiêng liêng này con tin rằng mẹ chứng giám được
nỗi thương yêu vô cùng tận của tất cả các con, các cháu, chắt của
mẹ. Nhất là con, người con gái đã được Mẹ cưng rất nhiều.
Con xin vĩnh biệt Mẹ.
Yêu mẹ nhiều,
Minh Thảo
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by elizabeth hoàng chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, May 10,
2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang