Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tự
Truyện
Chủ đề:
Hồi ký Chiến trường
Tác giả:
Phạm Ngọc Hà
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Dư âm Tết Nguyên Đán 1972 như
còn vấn vương nơi lòng người Dân, Quân vùng Hoả Tuyến, bên bờ
sông Bến Hải. Thì đúng 35 ngày sau, sáng 30 tháng 3, năm 1972.
Một cơn bão lửa đạn từ bên kia Bến Hải, đổ ập xuống đầu những
người Dân, Quân vô tội, với cả chục ngàn đại pháo, tập kích vùng
giới tuyến DMZ
[demilitarized zone].
Võ Nguyên Giáp đã triển khai “Quả Đấm
Thép” mà chúng thường huênh hoang “Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào”
với trên 40 ngàn quân chính quy, trên 400 xe tăng T–54 & PT–76 và
hơn 100 đại pháo và các súng phòng không đủ loại, đồng loạt xua
quân vượt qua cầu Hiền Lương, xâm lăng Nam Việt Nam.
Với chiến thuật “Tiền pháo, Hậu xung”,
quân Bắc Việt đã tràn ngập tất cả các căn cứ hoả lực VNCH, tại
vùng DMZ. Chúng ngang nhiên di chuyển trên Quốc Lộ 1 về hướng
Đông Hà với tăng đi trước, lính tùng thiết theo sau, trên dấu
xích xe tăng. Sau 4 ngày tiến công như chỗ không người, quân Bắc
Việt tha hồ chém giết, vì chúng không gặp một kháng cự nào đáng
kể; địch quân chưa đến, các căn cứ VNCH đã di tản chiến thuật hay
tan hàng theo làn sóng dân chạy loạn. Từ mặt trận, những tin xấu
thất trận khắp nơi, dồn dập, liên tục gọi về Bộ Tư Lệnh Tiền
Phương Sư Đoàn 1/BB. Tại căn cứ Ái Tử, xin tiếp viện khẩn cấp và
xin Khu Trục của Không Quân tham chiến.
Trong lúc thập tử nhất sinh này, thời
tiết vùng hành quân rất xấu, vì vừa bị qua một cơn bão nhiệt đới,
bầu trời đen ngòm, xám xịt, trần mây rất thấp, cao không quá 500
bộ, năng–kiến–độ (tầm nhìn xa) không quá 250 mét, nên SĐ1/KQ
VNCH, đành bó tay. Khu Trục A–37 và F–5 là phản lực cơ siêu
thanh, bị giới hạn thời tiết, không tài nào cất cánh được. Không
lực Mỹ cũng không khá hơn, các phi công Mỹ còn bị Quốc Hội cấm
bay vùng DMZ. Các phi công VNCH, bay Quan Sát cơ L–19, len lỏi
dưới mây, mưa, từ mặt trận gửi về SĐ1/KQ nhiều báo cáo thật tiêu
cực: “Thấy bọn VC (Việt Cộng) di chuyển trên Quốc Lộ 1 với tăng
dài cả cây số, nóng mặt quá! Phát hiện PT–76 bò lổm ngổm dưới
ruộng, tăng T–54 chạy phon phon trên lộ, thấy nực quá! Giá mà có
A–1 Skyraider lúc này thì hay biết mấy!” Tin xấu từ chiến trường
bay về Thủ Đô Sài Gòn càng lúc càng tệ, báo chí thổi phồng thêm
một cách vô ý thức, làm giảm nhuệ khí quân dân miền Nam.
Và... Bộ Tư Lệnh Không Quân đã quyết
định mang Skyraiders từ Biên Hoà ra chiến tuyến, nghênh cản quân
Bắc Việt tại Đông Hà. Phi Đoàn Khu Trục 518 lãnh ấn Tiên Phong
xuất quân ra mặt trận.
Tại phòng hành quân SĐ3/KQ (Biên Hoà)
có đủ mặt các phi công Khu Trục 2 Phi Đoàn 514 & 518, các Phi
Đoàn Trưởng ngồi bàn Tư Lệnh. Căn phòng chứa gần 100 người mà
không khí im lặng, ngột ngạt đã nói lên tầm quan trọng của buổi
họp. Sau khi sĩ quan Quân Báo thuyết trình tình hình chiến sự,
Thiếu tá Lê Quốc Hùng Phi Đoàn Trưởng Phi Đoàn 518 giới thiệu
Thiếu tá Dương Bá Trác, Trưởng Phòng hành quân, sẽ chỉ huy các
hoa tiêu Khu Trục Phi Đoàn ra mặt trận. Tướng Tư Lệnh SĐ3/KQ bắt
tay từng anh em một, ông nói: “Tôi nhận lệnh từ Bộ Tư Lênh KQ,
chỉ định PĐ–518 biệt phái Đà Nẵng. Tôi biết các anh sẽ gặp nhiều
khó khăn vì thời tiết tại vùng hành quân rất xấu, vì là cuộc
chiến xâm lăng, nên ngoài xe tăng, Bắc Việt có rất nhiều súng
phòng không và SA–7 hoả tiễn tầm nhiệt, nhưng Skyraiders lại là
khắc tinh tăng địch, chỉ có Skyraiders mới có khả năng tiêu diệt
tăng hiệu nghiệm nhất trên chiến trường. Chúc các anh em may mắn,
thi hành tốt nhiệm vụ”.
Trưa nay mồng 3 tháng 4, 1972 đúng
12:00 giờ trưa, 16 Skyraiders được trang bị Maximum hoả lực,
chính thức nhập cuộc “Mùa Hè Đỏ Lửa” với 4 Phi Tuần nặng:
–Thiếu tá Dương Bá Trác bay Lead với 4
A–1, Phi Tuần số 1 với Danh hiệu: Phi Long 31.
–Đại úy Lê Văn Sang Phi Đội Trưởng Phi
Đội số 1, Phi Tuần số 2, Danh hiệu Phi Long 32.
–Đại úy Lê Hưng Long Phi Đội Trưởng Phi
Đội số 2, Phi Tuần số 3, Danh hiệu Phi Long 33.
–Đại úy Phạm Ngọc Hà Phi Đội Trưởng Phi
Đội số 3, Phi Tuần số 4, Danh hiệu Phi Long 34.
Đây là một phi vụ hành quân đặc biệt,
hứa hẹn nhiều nguy hiểm khi trực diện “Ăn thua đủ” với quân BV,
cũng là dịp để thi thố tài năng của phi công VNCH. Một chiến tích
trong suốt chiều dài bay bổng của đời phi công VNCH. Có ai ra
trận mà đùa với tử thần, súng đạn không có mắt, Skyraiders được
mệnh danh là “Quan tài biết bay”, dù được bọc thép phòng lái, bảo
vệ sinh mạng cho phi công, nhưng khi gặp cơn mưa đạn thì cũng “Bù
trất”, chúng tôi như một “Kinh Kha bay đi giết giặc”, “Đi không
ai tìm xác rơi”. Nhưng tất cả các phi công đều có tinh thần chiến
đấu rất cao, hăng say và hãnh diện được tham chiến.
Sau gần 3 giờ bay, 4 phi đội đã hạ cánh
an toàn tại Đà Nẵng, 16 Skyraider với bom đạn nặng trĩu dưới
cánh, chúng tôi di chuyển, đậu trước phòng hành quân SĐ1/KQ. Tất
cả các phi công Khu Trục tham chiến “Mùa Hè Đỏ Lửa” được trình
diện Tướng Tư Lệnh SĐ1; Ông hoan hỷ welcome chúng tôi và bắt tay
từng người một, SĐ1 dành cho chúng tôi 2 trailers, đặt phía sau
phòng hành quân và một xe pick–up mầu xanh KQ để di chuyển. Thiếu
tá Biệt Đội Trưởng yêu cầu SĐ cấp cho một xe Van, hay xe có mui
để chở phi hành đoàn đi bay, để thoả mãn nhu cầu, Tư Lệnh đổi cho
chiếc pick–up khác đã được kiến tạo đóng thêm một cái chuồng cu ở
thùng sau bằng ván ép trông thật nghèo nàn, nhưng cũng tạm được,
vì mình đi “oánh giặc” mà, “có sao chơi vậy”! Chúng tôi lên xe, 3
ông leaders ngồi trước, còn lại 14 ông ngồi thùng sau với nón
bay, súng ống và trang bị phi hành nghẹt cứng... Trailer #1 phía
trước 1/3 làm phòng hành quân, 2/3 phía sau có hàng giường hai
tầng dành cho các Leaders nghỉ ngơi, còn căn trailer #2 cho tất
cả các hoa tiêu còn lại, mạnh ai nấy tìm giường mình là nằm vật
xuống nghỉ ngơi.
Thiếu tá Biệt Đội Trưởng quay máy gọi
check weather cả Mỹ lẫn Việt, được các Quan Sát cơ bao vùng ngoài
chiến trường cho biết thời tiết không khá hơn bao nhiêu, trần mây
được gần 900 bộ, không có mưa.
Điện thoại reo vang, Thiếu tá BĐT bốc
máy: “Biệt Đội Trưởng, Tôi nghe!”
(Anh em chúng tôi bu quanh nghe điện
đàm) bên kia là tiếng Tướng SĐ1: “Anh Trác hả! Khánh đây, Tôi bị
bên bộ binh kêu réo, họ yêu cầu mình tham chiến, Anh xem mình có
thể đi hành quân ngay được không?”
Thiếu tá BĐT ngập ngừng trả lời: “Thưa
Tư Lệnh, trần mây thấp không quá 800 bộ, tầm nhìn xa không quá
1/2 mile, Khu Trục lên không được.”
Chả cần đợi quá năm phút, Tướng Tư Lệnh
SĐ1/KQ gọi lại, Ông năn nỉ: “Anh em Khu Trục thông cảm cho tôi,
quân bạn kêu réo từng giờ từng phút. Họ chịu đựng địch tấn công
cả 4 ngày đêm rồi. Tướng Bộ Binh Bộ Chỉ Huy Tiền Phương ra lệnh
cho tôi tham chiến. Họ chả biết gì về Không Quân hết, nghe nói
mình có Skyraiders ra tăng phái, đã đáp Đà Nẵng rồi thì phải lên
hành quân, mong Anh giúp cho. Quân bạn chỉ mong nghe được tiếng
máy bay Khu Trục trên vùng để lấy lại tinh thần chiến đấu cho
họ.”
Thiếu tá
BĐT/518 trả lời: “Thưa Tư Lệnh cho tôi năm phút. Tôi sẽ trả lời
ngay.” Ông cúp máy, nhìn chúng tôi, ông nói tiếp: “Tôi biết trong
các Anh có người đã bay hai voles hôm nay. Ông Tướng KQ bị Tướng
Bộ Binh hành quá! Quân bạn dưới đất chịu tổn thất rất cao. Anh em
Lục quân lội xình, lội mưa, cực khổ cỡ nào? Vì tình thế bắt buộc,
tôi yêu cầu có anh em nào tình nguyện đi phi vụ này không!”
(Cả phòng im lặng... Ngu sao! “Đi
chết”, mấy ai volunteer...)
Một phút sau, Thiếu tá Trác cười buồn
thông cảm, nhưng ra lệnh như sau: “Không có ai tình nguyện hết,
thôi hai ông Đại úy Lê Văn Sang và Đại úy Phạm Ngọc Hà biết ý đi
chứ, vừa thâm niên, vừa là Phi Đội Trưởng, vừa pass khoá Phi Tuần
Trưởng nữa, đi chiêu đầu, còn đợi gì nữa!”
Đại úy Sang có nick name là “Chú
Thoòng” (ăn bất cứ gì cũng phải có xì dầu) nháy mắt với tôi và
nói: “2 thằng mình cùng Khoá 64B & D, lên thì lên chứ, sợ gì vợ
thằng Tây! Tôi đi Lead, Hà đi Wing OK!”
Thiếu tá Trác nói theo: “2 ông lấy AD–6
Bom nổ, không đi AD–5, Good luck!”, Sau đó, ông gọi điện thoại
cho Tư Lệnh SĐ1/KQ và cho tên phi hành đoàn.
“Danang Tower, Dragon–41 call, over!”
Tôi gọi Tower xin cất cánh.
“Dragon–41, Danang Tower, go ahead!”
“Dragon–41, 2 A–1, Hot Scramble!”
“Dragon–41, cleared for scramble!”
(Scramble: cất cánh khẩn cấp)
Đại úy Sang và Tôi cất cánh khẩn cấp. 2
Skyraiders lấy hướng Bắc đi Đông Hà, lụp xụp bay trong mưa phùn,
giữ cao độ 500 bộ dưới mây. Đại úy Sang gọi: “Phi Long 42, đây
một gọi!”
“Phi
Long 42, nghe 5!”
“Radio của 41 receiver nghe bạn và
Tower rất tốt, nhưng Mic. của Tôi ‘bết’ quá, lúc tốt lúc xấu, Anh
take lead, tôi đi Wing. OK!”
“Roger, Tôi take lead, nhận rõ”
Tôi tống ga bay về phía trước thành
lead, để phi cơ của Đại úy Sang thành số 2.
“Panama, Panama, Dragon–41!” Tôi gọi
đài kiểm báo, Rada vùng hành quân.
“Dragon–41, Panama!”
“Dragon–41, Hai phi cơ A–1 Skyraiders
cất cánh tại Đà Nẵng, 4:00PM, đi Đông Hà”
“Panama nhận rõ, Dragon–41, Quân bạn
chờ Skyraider từng giây từng phút, chúc các bạn lucky, không có
pháo binh”
Lúc
này tôi nghe tiếng Đại úy Sang làu nhàu trên tần số: “Phi cơ gì
mà canopy không đóng kín, mưa giột ướt cả áo ngoài, quần trong,
lạnh ‘Cậu Em’ quá!!!”
Tôi bấm máy: “Chít! chít!” cười hì hì.
“Phi Long 41, đổi qua tần số FAC!”
(FAC: Forward Air Control)
“Roger, Phi Long 41!” Tôi đổi qua tần
số phi cơ Quan Sát chiến trường, Radio check, OK good!
“Martha–01, Dragon–41!” Tôi gọi phi
công L–19. “Dragon–41, đây Martha–01 nghe!”
“Dragon–41, hai A–1 Skyraiders 16 bom
nổ GP 500 và 800 viên cà–nông 20ly”
“Welcome Dragon–41. Từ bốn ngày qua bọn
VC quậy quá, chúng có cả 100 chiếc tăng T–54 & PT–76, quân bạn
chờ Skyraiders tham chiến. Mục tiêu cho bạn là hai tăng T–54 nằm
bờ phía Bắc sông Miêu Giang, bên ta có hai tăng M–48 nằm bờ Nam,
lúc này hai bên đang đọ súng, mở màn chiến đấu, Skyraiders ‘Bứng
2 con cua’ T–54 OK!”
“Martha–01, Dragon–41 nghe bạn rất rõ,
mục tiêu là hai con cua nằm bờ Bắc sông Miêu Giang, mình sẽ vào
‘chôm’ hai con cua này OK!”
“Phi Long 42 nghe rõ! bạn cứ yên chí để
hai con cua đó cho tôi!”
“Dragon–41, đây Martha–01, trần mây tại
sông MIêu Giang, chỗ bốn xe tăng từ 900 tới 1000 bộ, không có
mưa, clear cho bạn đánh võ tự do”
“Martha–01, Tôi thấy bạn rồi, hướng 5
giờ thấp, 41 đang bay bên phải sông Thạch Hãn, đã thấy vị trí
tăng địch, Dragon–41 sẽ line–up từ ngã ba sông Thạch Hãn và sông
Miêu Giang, từ Đông sang Tây, đánh một pass salvo B–52.”
“Roger, Dragon–41, Bạn sẽ oank kích từ
Đông sang Tây, One pass B–52. Không thấy có phòng không nặng,
nhưng chắc chắn có nhiều đại liên từ PT–76 bắn lên phi cơ bạn,
ghi nhận có mấy chiếc đang bò dưới ruộng.”
Tôi gọi Đại úy Sang trên tần số: “Phi
Long 42, đây Phi Long 41”
“Phi Long 42, nghe!” Phi cơ số 2 trả
lời.
“Phi Long
41 sẽ đánh truy kích từ Đông sang Tây, dọc bờ sông Miêu Giang,
tiêu diệt 2 tăng T–54, làm một pass salvo B–52, sau oanh kích,
chui xuống mây, bay ‘Rase–mottes’ (kiểu bay thấp sát ngọn cây) để
tránh phòng không, hồn ai nấy giữ, không vào formation (bay tập
đoàn), bay ra hướng biển về đáp, OK!”
“Roger, Phi Long 42, truy kích one pass
salvo B–52, ‘Thả đáo’ là nghề của chàng mà! Thấy hai con cua thơm
quá!”
Tôi ra
lệnh tiếp: “Phi Long 41, Combat Power 40/2600 (Đây là cơ chế lực
đẩy của đầu máy khi oanh kích: 40 inches độ hoà khí và 2600 vòng
quay cánh quạt). Set–up Collimateur (Chỉnh độ máy nhắm). Thả bom
nổ nhớ kéo lên trên 1000 bộ, over!”
“Roger, Phi Long 42” (Đại úy Sang nhận
rõ).
Xa xa tôi
thấy một vồng cầu lửa từ đạn pháo bắn qua, bắn lại giữa bốn xe
tăng: hai T–54 nằm yên bờ Bắc tác xạ, còn hai M–48 VNCH, sau mỗi
quả đạn bắn tăng địch, lùi lại phía sau mười mét đến mười lăm
mét, reload đạn xong, lại bò lên bắn tiếp, có lẽ đây là kỹ thuật
của xạ thủ M–48 dùng để xạ kích được linh hoạt hơn.
Chuẩn bị vào vòng oanh kích.
Tôi gọi Quan Sát cơ tiền tuyến: “Phi
Long 41, Armament switch ON, số 1 in hot!”.
Tôi đưa phi cơ vào sông Miêu Giang,
line–up bờ phía Bắc, tấn công từ Đông sang Tây, tăng thêm ga, kéo
đầu phi cơ lên sát trần mây, kéo lên chui vào mây... Kéo lên nữa,
liếc nhìn chấm đỏ hồng ngoại tuyến từ máy nhắm di chuyển, cách
tăng địch 200 mét, Tôi bấm nút bom 8 lần, cùng lúc tay trái kéo
cần Manual release bom salvo hết bom đeo dưới cánh, “Doọng xuống
đầu” 2 tăng địch. (Vì thời tiết quá khắc nghiệt, nên Khu Trục
phải áp dụng thế đánh này, thả bom ở cao độ thấp, thế đánh này
rất nguy hiểm, đôi khi còn bị chính miểng bom của mình giết mình.
Năm giây sau, một loạt tám tiếng nố
kinh hoàng, đinh tai nhức óc của bốn tấn bom công phá. Sức phản
hồi rất mạnh, nhồi phi cơ của tôi lên cao, nhủi đầu về phía
trước, làm rung mạnh Khu Trục cơ Skyraider mà tôi đang lái.
Tôi nghiêng cánh trái 90 độ, ngoái đầu
nhìn ra sau, thấy một bức tường lửa, khói đen bốc lên cao gần 200
bộ, kéo dài phủ chụp lên hai tăng địch, và một tiếng nổ lớn với
cột khói đen xoáy cao vút lên không. Chứng tích một tăng đã bị
“Bulls eyes” (Trúng đích).
Tôi bay chui ra khỏi mây, xuống thấp,
lượn trái bay về phía quân bạn, cùng lúc tiếng phi công Quan Sát
vang lên trong nón bay:
“Phi Long 41, bạn đã ‘độp’ một con cua
rồi, bạn đánh đẹp lắm, báo cho bạn biết, tôi quan sát thấy cả
chục họng súng bắn lên bạn từ PT–76 bò lổm ngổm dưới ruộng”
“Cám ơn bạn quá khen, thường thôi,
Skyraider ra chiêu đầu, được như vậy cũng đủ an ủi cho quân bạn
dưới đất”
Bay
phía sau M–48, tôi thấy quân bạn reo mừng, giơ tay lên trời vẫy
chào, và cho nổ bốn trái khói xanh, đỏ, trắng và vàng.
Đại úy Sang vào vòng bắn, tiếng ông
vang trên tần số: “Phi Long 42 in hot!”
Chiếc số 2 kéo lên cao, cao nữa chui
vào mây, và năm giây sau bốn tấn bom GP rời cánh theo hàng chữ
nhất và một bức tường lửa nữa đã được phi cơ số 2, dựng lên cùng
chỗ hai tăng địch, dài hơn 200 thước, khói đen nghi ngút bao trùm
không gian, tiếp theo hai tiếng nổ phụ chát chúa, với hai cột
khói khổng lồ xoáy tròn, bốc lên cao.
Tiếng phi công Quan Sát bay L–19, la
lên: “Phi Long 42 ‘Đánh như để’, có hai tiếng nổ phụ, (phi cơ) số
2 đã ‘ăn gỏi’ chiếc tăng thứ 2 và một kho đạn của VC”
“Ê! báo cho 42 biết, bạn bị dưới đất
bắn lên te tua đó nghe!”
Đại úy Sang trả lời: “Cám ơn bạn, Tôi
thấy mấy con cua đồng bắn (phi cơ) số 1 và lúc tôi vào vòng bắn
đã thấy chúng dàn chào lich sự lắm!”
Đại úy Sang gọi Leader: “Phi Long 41,
bạn hold bên ngoài, để tôi, 42 vào một pass nữa, tặng thêm cho
mấy con cua PT–76 800 viên đạn canon 20ly ‘cho bõ ghét’!”
Thế là Đại úy Sang từ 800 bộ, dưới trần
mây đen ngòm, mưa lất phất, lật một phát, làm vòng bay 180 độ,
picker rải 800 viên canon bắn dọc mé bờ ruộng và cả ngàn tiếng nổ
ròn rã; vì canon 20ly đụng đất sẽ nổ lần thứ hai.
Thấy (phi cơ) số 2 xuống quá thấp, đụng
ngọn cây mới chịu kéo đầu phi cơ lên.
Tôi thót ruột la lên: “Phi Long 42 hot
vừa thôi chứ, nóng quá không nên! Bọn chuột lắt đã trốn mất hết
rồi, về đáp tối rồi!”
Tiếng (phi công) số 2 lẩm bẩm: “Phi
Long 42 đánh chưa đã tay, hẹn ngày mai mình quay lại đây sớm,
OK!”
Tôi trả
lời Đại úy Sang: “Thôi đi bố! trời tối rồi, chưa có cơm nước gì
hết. Hồi sớm cất cánh từ Biên Hoà ra Đà Nẵng, tôi vừa bay vừa
‘ngốn’ được có ổ bánh mì xíu–mại và một cái bắp luộc. Về đáp tôi
cần phải phải làm bổn phận người lịch sự nữa chứ!”
“Hề! hề! Về thì về, Phi Long 42 đang
bay ra biển!” Đại úy Sang ôn tồn đáp lễ...
Ánh tà dương đang lui dần về phía chân
trời. Lúc này đồng hồ chỉ đã hơn 6 giờ chiều.
Tôi gọi (phi công) số 2: “Phi Long 42,
Tôi thấy bạn rồi, hướng 1 giờ – cao, mạnh ai nấy đáp, OK!”
Mặt trời đã lặn, một màu đen bao phủ
bốn bề, nhà nhà đã lên đèn, chợt tiếng (phi công) số 2 gọi: “Phi
Long 41, số 2 gọi!”
“Phi Long 42, go ahead!”
“42 bị ‘Electrical Failure’; đèn đóm
trong phòng lái tắt ngỏm, tối thiu!”
Tôi bấm máy trả lời: “Phi Long 42, bạn
có mang theo flash light không? Trả lời!”
“Phi Long 42 có cả hai đèn bấm, 1 lớn
và một pen light!”
Tôi lắc cánh phải, nghiêng cánh phải 20
độ, nói tiếp: “Phi Long 42, bạn vào formation sát cánh, tôi dẫn
bạn về đáp!”
“Bạn dùng pen light ngậm vô miệng để nhìn đồng hồ đáp, OK!”
“Roger, Phi Long 42!” (Đại úy Sang nhận
rõ).
Phi cơ số
2 vào formation sát cánh, ở vị thế 45 độ, đầu cánh clear đầu
cánh. Đây là một phi trình rất quan trọng, 2 phi cơ bay sát cánh
với nhau, cánh quạt của (phi cơ) số 2, tưởng chừng như muốn chém
vào đầu cánh phải của (phi cơ) số 1, có nghĩa là phi công bay
(phi cơ) số 2 hoàn toàn tin tưởng vào leader, chỉ biết ngóng cổ
bay bám sát phi cơ lead trong mọi thao tác, lên xuống, nghiêng
cánh, lơ đễnh một tích tắc, để 2 phi cơ đụng vào nhau là “đi
đoong ngay”.
Leader bay vị
thế số 1 phải bay rất là smooth (bay thật chuẩn và đầm) để đưa
Wingman về đáp. Về đến phi trường, vào Strait–in approach từ 1000
bộ, đưa (phi cơ) số 2 xuống minimum altitude (cao độ tối thiểu)
trên đầu phi đạo. (phi cơ) Số 1 tách trái đội hình để (phi công)
số 2 ngậm đèn pin chiếu vào các phi kế mà tự đáp một mình. Sau
khi tách phải, tôi “Go around” (làm vòng bay khác) để đáp sau phi
cơ Đại úy Sang. Phi cơ của tôi về đến bãi đậu, đồng hồ chỉ 7:00
giờ tối.
Vào
phòng hành quân, tôi đã thấy Đại úy Sang đứng chờ, mồ hôi ướt
sũng cổ áo bay. Tướng Tư Lệnh SĐ1/KQ và các Đơn vị Trưởng đã được
các phi công Quan Sát mặt trận báo cáo phi công Khu Trục hạ được
2 tăng địch, đã có mặt tại cửa chúc mừng và khích lệ.
Tôi bắt tay Đại úy Sang, vừa cười vừa
chỉ vào cổ áo của ông, chế nhạo: “thời tiết lạnh, gió bờ biển, đi
bay hành quân về mà mồ hôi của ông ra như tắm thế này, tội chưa!”
Đại úy Sang cười nói: “Ông ‘đì’ tôi
quá, bắt tôi formation đeo theo ông cả gần một tiếng, mệt gần
chết, quên cả buồn đái...!”
Hai đứa chúng tôi cười vang, hào khí
ngất trời! Đánh dấu một phi vụ hành quân hoàn hảo, nguy hiểm. Vừa
bay ngày, vừa đáp đêm, để nhớ đời...
NGÀY THỨ HAI THAM CHIẾN “MÙA HÈ ĐỎ LỬA”
4/4/1972.
Bình
minh vừa ló dạng, với tia nắng chói chan chiếu qua cửa sổ, báo
hiệu một ngày nắng đẹp, sau cả tuần qua u ám. Hôm nay thời tiết
trong sáng, xa xa trên bầu trời xanh lơ, một vài cụm mây trắng
trôi lang thang vô định.
Các phi công Quan Sát đã ra mặt trận từ
tờ mờ sáng, gọi về báo cáo, đã phát hiện cả trăm tăng địch ở phía
Bắc Đông Hà. Xin Skyraiders lên gấp ASAP.
Sư Đoàn 1/KQ hôm nay bừng dậy đầy phấn
khích. Hứa hẹn sẽ tung ra những đòn “sấm sét” thật ngoạn mục; với
tất cả hoả lực của Không Quân đã bị dồn nén cả tuần qua, vì thời
tiết xấu. Tướng Tư Lệnh và các Đơn Vị Trưởng đã hiện diện đầy đủ
tại Bộ Tư Lệnh Không/Sư Đoàn theo dõi bước chân của các anh em
phi hành qua cả chục máy truyền tin UHF phát trực tuyến từ mặt
trận. Tinh thần chiến đấu của các phi công lên rất cao. Anh em
nào cũng hồ hởi, hăng say mong ra tuyến đầu để thử lửa với tăng
địch. 16 Skyraiders chia ra 8 Phi Tuần. Tất cả ra quay máy rời
phi đạo, bay ra mặt trận như những Kinh Kha “Đi không ai tìm xác
rơi”. Nói vậy chứ, dưới đất lúc nào cũng túc trực hai đội trực
thăng, mỗi đội có 1 Medivac và 2 gunships. Lúc nào cũng sẵn sàng
quay máy khi hữu sự và khẩn cấp bay vào vùng địch “Bốc” pilot bị
bắn rơi. Các A–1 quần thảo với tăng địch, mỗi trái bom rời cánh
là một tăng địch nổ tung. Các anh đánh bom thật “đã tay”. Đây là
một chiến tích khó quên của đời bay bổng. Các phi công trẻ đầy
nhiệt huyết được thoả chí tang bồng. Mỗi Phi Tuần khi ra đi đều
mang về thành tích tiêu diệt ít nhất 2 tăng địch. Có phi công
đánh hết bom về đáp, đứng chờ ngoài phi đạo cho các anh em vũ khí
reload bom đạn, xong là cất cánh làm 1 phi vụ kế tiếp, mệnh danh
là “săn tăng địch”. 16 Skyraiders cả ngày “vật lộn” với tăng
địch, chả có lúc nào động cơ được nghỉ ngơi cho nguội máy. Năng
nổ nhất là Trung úy Phan Quang Tuấn (Thứ nam của Quốc Vụ Khanh
Phan Quang Đán) hạ được 17 T–54 và Trung úy Trần Thế Vinh, nick
name là “Vinh Tô Tô”, hạ được 21 xe tăng. Các anh là những “hung
thần diệt tăng, VC Killers”. Các anh là loại “Điếc không sợ
súng”, cứ bay ra là gặp tăng địch, bằng mọi giá phải hạ được 2
T–54 mới chịu về đáp.
Nhân dân thị xã Đà Nẵng thưởng mỗi xe
tăng bị hạ $10,000 đồng. Vinh ra toà thị chính ôm về $210,000
đồng chia cho các anh em phi đạo, vũ khí, các Phi Đoàn Quan Sát
và Phi Đoàn A–37.
Sáng nay 4/4/1972, Tôi mang nón bay, áo
lưới, trang bị phi hành cho phi vụ cuối T.O.T 12:00 trưa (TOT:
Time On Target). Bỗng có một ông Mỹ, mặc đồ trận, bước vô Phòng
hành quân – Biệt đội Khu Trục. Ông tự giới thiệu tên và là Phóng
viên báo “The Anderson Herald Newspaper” bên Mỹ, ông xin đi bay
phi vụ hành quân của tôi, tôi ngạc nhiên và hỏi ông:
“Đây là phi vụ hành quân ‘săn’ chiến xa
VC, nguy hiểm lắm!”
Ông trả lời: “Tôi rất thích thú để có
được 1 cảm giác mạnh, về viết lại những gì chính mắt tôi được xác
tín ngoài mặt trận”
Tôi chấp thuận, gọi phòng hành quân lấy
1 AD–5 cho leader. Tôi trang bị nón bay, áo lưới, trang bị phi
hành cho ông Phóng viên Chiến trường.
Trên đường ra phi cơ, tôi gặp Thiếu tá
Lê Quốc Hùng, Phi Đoàn Trưởng Phi Đoàn 518, ông nói: “Bộ Tư Lệnh
SĐ3/KQ tối qua được tin phi vụ đầu nhập cuộc, Skyraider Hà và
Sang đã hạ được 2 T–54, anh em Không Quân Biên Hoà rất hứng khởi.
Nên sáng sớm hôm nay tôi phải mang gấp thêm 2 Skyraiders nữa ra
tăng cường!”
Ông còn dặn tôi thêm: “Lên vùng, Hà gọi trên tần số báo cho Trung
úy Trần Thế Vinh và Phan Quang Tuấn (Thứ nam của Quốc Vụ Khanh
Phan Quang Đán) là Thiếu tá PĐT đã đáp Đà Nẵng với thêm 2 AD–6
tham chiến cùng các anh em Phi Long!”
Ông cũng đem ra quyết định thăng cấp
đại úy thực thụ cho Vinh và Tuấn. Ông hẹn sẽ có 1 chầu khao lon
tại Phi Đoàn, khi hết biệt phái, lúc anh em trở về Biên Hòa.
Mục tiêu của tôi hôm nay là 2 tăng T–54
tai 8 miles phía Nam vùng Phi Quân Sự DMZ. Kết quả oanh kich từ
DBA: chúng tội hạ được 2 T–54.
Phi Tuần tôi về đáp Đà Nẵng, lúc đi
hành quân, ông phóng viên chiến trường rất hăng hái, nhiều thích
thú nhưng khi về đáp thấy ông bí xị, mặt xanh rờn, tháo nón bay
mồ hôi vã ra như tắm, bước đi xiêu vẹo thật tội nghiệp!
Tôi hỏi: “Do you enjoyed this combat
mission?”
Ông
phóng viên trả lời: “Wonderfull! Magnificent!”
Sau 30/4/75 di tản. Tôi vào Internet,
tìm trên Google với “VNAF Skyraiders” tag, rất ngạc nhiên được
đọc bài báo của ông viết về chuyến bay trên Skyraider, phi vụ
4/4/1972, trên báo “The Anderson Herald Newspaper”. Tôi đính kèm
để hầu các bạn thân hữu.
Tại phòng hành quân báo cáo kết quả hậu
phi vụ. Tôi gặp hai ông Trần Thế Vinh, nick name “Vinh Tô Tô” và
Phan Quang Tuấn, nick name “Tuấn Kilo” hay “Tuấn Khùng”.
Nói là khùng mà khôn bỏ mẹ! (lấy một
lon trung úy bẻ đôi, rồi mỗi ông trên nón “Calô” được gắn thêm
một bông mai mới tinh).
“Mùa hè đỏ lửa” đã lửa đỏ cả đoàn quân
hùng hậu xâm lăng từ phương Bắc. Bắc Việt đã xé hoà ước
Genève–54, vi phạm hiệp định ngưng bắn ký kết giữa Mỹ và Bắc
Việt, rồi “Invasion of South Vietnam”. Tất cả hoàn toàn nằm trong
quỹ đạo của Mỹ; một đạo diễn thâm hiểm, đã kế hoạch cho chiến
tranh Việt Nam.
Quân Bắc Việt dùng “Biển người” thì Mỹ
đáp trả bằng “Biển lửa” để trừng phạt quân Bắc Việt. Mỹ đã cho
Skyraiders VNCH, mang bom CBU–55, dưới quyền chỉ huy của tướng 2
sao, Homer Smith, nhận lệnh trực tiếp từ tướng 4 sao “John D.
Lavelle”, Tư Lệnh Đệ Thất Hạm Đội. Mục tiêu là tấn công Trường
Trung học Đông Hà; nơi bộ chỉ huy và đoàn quân xâm lăng tập trung
dưới mái trường. Tướng Homer Smith bay trên OV–2, Danh hiệu
“Diamond Blue” hướng dẫn Khu Trục Skyraider, danh hiệu
“Sapphire”.
Đây là một phi vụ “không số”, “không nghe” và “không thấy” mà Đại
úy Phan Quang Tuấn đã được tham chiến ở cương vị Wingman #2. Khi
“Diamond Blue” ra lệnh oanh kích mục tiêu chính: là trường Trung
học Đông Hà, “Sapphire #1” không nhận lệnh oanh kích vì lý do
trường học và nhà thương, thường là nơi dân chúng chạy loạn (từ
Bến Hải về) nghỉ chân hay tá túc.
“Leader #1” xin làm một “Low pass”,
quan sát tình hình; khi xuống thấp, phát hiện nhiều nón lá vẫy
chào và từ cột cờ được kéo lên một lá cờ vàng 3 sọc đỏ.
“Diamond Blue” Tướng Smith vẫn ra lệnh
tấn công, vì đây là điểm tập trung với Bộ Tư Lệnh VC. “Sapphire
#1” vẫn còn do dự, xin xuống làm một “Low pass” nữa, “Diamond
Blue” chấp thuận, lần này “Sapphire #1” bắn sát cửa sổ bên phải
trường trung học, 1 raphal 800 viên đại bác 20ly. Từ xa chúng tôi
đã nghe thấy 800 tiếng nổ chát chúa, cầy nát mặt đất thành một
đường dài. Vì đạn 20ly nổ lần thứ 2 khi đụng đất.
Vài tích tắc sau, biết đã bị bại lộ,
bọn VC bung ra trước sân trường như đàn ong vỡ tổ. Lúc này
“Sapphire #1” đã bay trờ tới sát mái trường, mục diện đích xác bộ
đội VC, chen chúc nhau chạy đen ngòm sân trường và phân biệt rõ
ràng là họ vác cái nào là “AK–47” cái nào là “đòn gánh”.
Ông la lên: “Đúng phoóc tổ kiến lửa”.
Ông kéo lên đủ cao độ, report oanh
kích: “Sapphire #1 in HOT!” Và chỉ một trái bom rời cánh, đã bung
ra 3 quả bom nhỏ, được treo bằng 3 cái dù trắng treo lơ lửng trên
không; được gió thổi, dạt qua 3 phía, từ từ đáp xuống, khi còn
khoảng 100 bộ trên mặt đất, nổ thành 3 tiếng nổ lớn, phực xoè ra
3 khối lửa “màu xanh rờn”, như màu xanh của đèn hàn xì trên tay
mấy ông thợ hàn. CBU–55 là loại “Fuel–Air Explosive”, một loại
bom hơi ngạt, khi nổ, diệt hết oxygen [dưỡng khí] trong phạm vi
sát hại có bán kính 2.5 miles, bằng diện tích trên 5 mẫu, chiều
cao 2000 bộ; nếu phi cơ bay dưới 2000 bộ khi thả bom, là “you
killed yourself”.
Sau khi bom nổ, phi cơ của chúng tôi bị
đẩy lên cao vì một áp lực khổng lồ bao trùm không gian. Một bầu
không gian trầm xuống, hoàn toàn vắng lặng. Không khí bị ép mạnh,
nhồi thành một làn sóng vô hình, tới nỗi chính mình nghe được
tiếng tim mình đập.
Nhìn xuống mục tiêu: sân trường từ mầu
cát trắng tươi của miền Trung, đã biến thành một tấm thảm đen xì
đầy xác người “Sinh Bắc, tử Nam”.
5 phút sau, Wingman Đại úy Phan Quang
Tuấn xin oanh kích: “#2 in HOT”.
Lập tức trên băng tần của tiếng F.A.C.
Tướng Homer ra lệnh: “NO, Sapphire #2 High and Dry, you’re
Barbecue all,” “you want to get kill by your bomb!”
Sau 15 phút, chúng tôi bay xuống thấp;
vòng qua, vòng lại để Quan Sát. Thật rùng rợn và thật hối hận; hệ
lụy chiến tranh đã xô đẩy anh em giết nhau. Dù sao, họ cũng là
con dân nước Việt. Chiến tranh tàn nhẫn quá. Mảnh đất thân yêu
của chúng ta chỉ là nơi bọn “Bọn đàn anh” thử đủ loại vũ khí, là
một “Killing Field” cho người dân vô tội ở hai miền Nam Bắc. Phi
Tuần “Sapphire” còn 15 quả bom, được “Diamond Blue” cho rải
“Zic–Zac” đều hai bên Quốc Lộ 1, để double killed những anh Vẹm
nào còn lang thang sót lại. (Sau phi vụ này, chúng tôi bỏ ăn 3
tháng). Biết nói sao đây! Làm thân phi công Khu Trục chỉ biết
“Lệnh chỉ đâu, đánh đó”. Thiên Lôi mà! đến khi gẫy cánh, chả biết
mình hy sinh cho ai? Cho lý tưởng gì?
Thử hỏi, Võ Nguyên Giáp, 1 tướng 4 sao
lừng lẫy với hào quang “Điện Biên Phủ” với tư cách Tổng Tư Lệnh,
đúng 12 giờ trưa ngày 30/3/1972 đã bắn phát súng lệnh, mở màn
chiến dịch “Nguyễn Huệ”, người muốn viết lại lịch sử “Quang Trung
đại phá quân Thanh vào ngày Tết năm xưa”. Họ biết Mỹ dàn dựng sau
Hiệp ước Paris. Mỹ cần một thời gian từ 16 tháng cho đến 2 năm để
thu xếp miền Nam. Biết được dã tâm của Mỹ, Bắc Việt ngu gì tin
Mỹ, đã ký hiệp ước để Mỹ ra khỏi Việt Nam, nếu họ chờ tới
30/4/1975 sẽ bị “MỸ xích hoá”, nên 30/3/1972 đã declared “Một
trận địa chiến” với một hoả lực hùng hậu như vậy, mà chỉ đi được
30 cây số thôi sao? Họ hy vọng chỉ cần 30 ngày đi bộ, đoàn quân
xâm lăng sẽ chiếm được Sài Gòn vào cuối tháng Tư, năm 1972. Lúc
đi thì ồn ào, lúc về thì âm thầm ôm hận. Bao nhiêu hy vọng thôn
tính miền Nam, chiếm được Sài Gòn bằng chính tiềm lực quân sự của
họ, bị tiêu tan vào mây khói.
Sư Đoàn Sao Vàng từ ngã ba biên giới,
theo đường Số #9 vào Đông Hà, để thu dọn chiến trường. Chúng dồn
mọi phẫn uất lên đầu người dân vô tội, bằng cách hướng tất cả các
họng súng lớn nhỏ, kể cả cà–nông 105 và các đại pháo đủ loại,
xuống Quốc Lộ 1 trực xạ thật tàn bạo, tán tận lương tâm, chém
giết, tiêu diệt bất cứ động vật nào di chuyển từ Hải Lăng về Mỹ
Chánh. Cảnh tượng thật kinh hoàng và tàn nhẫn. Một “Đại Lộ Kinh
Hoàng” dài 9 cây số. Chúng đã giết hàng vạn đồng bào và trẻ em vô
tội. Quân Bắc Việt la hoảng lên là Không Lực VNCH chơi “Bom
Nguyên Tử bỏ túi”. Tướng John D. Lavelle và Tướng Homer Smith đã
cho Skyraiders VNCH, vác CBU–55 tiêu diệt đoàn quân xâm lăng, bẻ
gẫy chiến dịch “Nguyễn Huệ” trong trứng nước.
NGÀY CUỐI 9/4/1972 CỦA TUẦN LỄ PĐ–518
THAM CHIẾN “MÙA HÈ ĐỎ LỬA”.
Hôm nay phi đội tôi nghỉ off. Tôi ngủ
trễ, không theo anh em đi phố ăn sáng. Chuông điện thoại Biệt đội
reo lúc 6 giờ 45, tôi bốc máy, bên đầu giây tiếng Tướng Tư Lệnh
SĐ1/KQ gọi, yêu cầu Khu Trục lên gấp vì 2 căn cứ Ái Tử và Phượng
Hoàng đã bị over–run đêm hôm qua, Bộ Chỉ Huy tiền phương phải di
tản về Quảng Trị, hiện có 6 tăng T–54 tiến về Quảng Trị.
Tôi chạy ra bảng Phi lệnh hành quân hôm
nay: “Phi Tuần đầu PL# 11 leader là Đại úy Trần Thế Vinh, đang đi
ăn sáng dưới phố, chỉ có một mình tôi ở trailer, Phi đội tôi off
hôm nay, khi anh em về tôi sẽ cho lên ngay, thưa Tư Lệnh!”
Tướng Tư Lệnh ra lệnh: “Tôi biết anh là
Phi Đội Trưởng phi đội #3. Phi đội của anh đã bay 3 ngày rồi, hôm
nay off, nhưng tình hình bắt buộc; 6 tăng T–54 sau khi đã ‘ập
xập’ Ái Tử, đang hướng về Quảng Trị, các anh không lên thì tối
nay chúng bò tới Quảng Trị! Tôi yêu cầu anh lên ngay!”
Tôi do dự trả lời: “Thưa Tư Lệnh, SOP
Khu Trục không thể đi oanh kích một mình được (phải có hai phi cơ
mới là một Phi Tuần nhẹ).”
Tôi nói tiếp: “Nếu Tư Lệnh muốn, Tôi sẽ
cất cánh ngay, để lại note cho bất cứ phi công nào về sớm, thấy
note của tôi cất cánh ngay, tôi đợi số 2 trên trời, khi joint
thành 1 Phi Tuần, sẽ đi đánh ngay!”
Tướng Tư Lệnh dịu giọng nói: “OK! Tôi
muốn nghe tiếng máy bay của anh cất cánh ngay lập tức!”
Tôi cúp máy chạy ngay ra phi đạo, đá
hai cục gỗ chặn bánh đáp, leo vô cockpit (phòng lái), mở máy, gọi
đài kiểm soát phi trường xin cất cánh khẩn cấp; đài OK, cho hướng
phi đạo, tôi rouler ra taxi way cất cánh ngay, thời gian không
quá 5 phút. Tiếng động cơ vang tới Tư Lệnh và các anh em đang ăn
dưới phố. Họ phóng lên xe về gấp và tôi đã joint–up với Đại úy
Phan Quang Tuấn, để cùng đi tiêu diệt 6 T–54 tại Ái Tử.
Từ trên cao, tôi thấy khói bụi mờ mịt
của 6 T–54 trên Quốc Lộ, đi hàng chữ nhất. Tôi đưa Phi Tuần quẹo
phải, away với tăng địch, để chúng tưởng tôi đi đánh chỗ khác.
Tôi hướng dẫn Phi Tuần bay ngược chiều tăng địch xuống thấp, bay
2 phút ở cao độ 500 bộ, quẹo trái đưa số #2 vào vị thế bay sát
cánh để chuẩn bị thả bom ở cao độ thấp. Đánh truy kích, Armament
switch ON, xong set collimateur. Lúc Phi Tuần bay đụng Quốc Lộ,
tôi quẹo trái, line up với Quốc Lộ. Khi thấy khói bụi của xích xe
tăng, tôi kéo phi cơ lên 1500 bộ, khi chấm đỏ hồng ngoại tuyến
của máy nhắm vào đúng tâm, tôi ra lệnh bằng radio: “Phi Long 11
Bingo!” cả 2 phi cơ đều bấm 8 lần trên nút bom; và 16 quả bom nổ
tuần tự rời cánh, rải đều trên 6 tăng địch.
Hết bom Phi Tuần chui xuống thấp, bay
“rase mottes” 500 bộ ra khỏi vùng oanh kích về đáp; để lại sau
lưng 16 tiếng nổ kinh hoàng và bức tường lửa phủ chụp lên 6 xe
tăng địch.
Tiếng phi công Quan Sát báo cáo DBA: “Phi Long 11 đã ‘Bull Eyes’
(đánh trúng đích) 3 T–54 và 2 chiếc khác bị sức ép của bom lăn
kềnh xuống ruộng, chổng bốn vó lên trời.”
Trên đường về đáp, Đại úy Tuấn bấm máy
gọi leader: “Chạy Captain Hà nghe! Ông bay safe quá! Đánh lén
kiểu này không sướng, không đã tay!”
Tôi bấm máy trả lời: “Là leader giỏi
không phải là diệt được tăng nhiều, mà là oanh kích hiệu quả tốt,
cần nhất là phải bảo vệ cho Wingman và cho chính mình!”
Vừa vào parking, tôi đã thấy
Đại úy
Trần Thế Vinh và ông Wingman là Đại úy Phan Công Định ra phi cơ.
Tôi leo ra khỏi cockpit xuống gặp các ông.
Briefing: “Tôi đánh 6 chiếc T–54, hạ
được 3 và 2 chiếc khác lật gọng!” Trên đường về FAC báo: “Ở đâu
lại lù lù xuất hiện thêm 4 T–54 nữa! PL 11 về xin 1 phi vụ nữa,
bây giờ bọn chúng 5 tăng đi hàng ngang, thấy mà ngứa mắt!”
Tôi nói với Vinh: “Tôi biết ông là phi
công giỏi! Ráng giữ sinh mạng đừng đùa với súng đạn. Tôi thấy tụi
nó đi hàng dọc nên đánh truy kích từ sau trước, đánh lén thế mà
cũng chôm được 3 cua, còn 2 anh kia lăn kềnh ra ruộng, báo cho
bạn biết là phòng không rất nặng!”
Đại úy Vinh trả lời: “Tao là Tăng
Killer mà! 5 chiếc thì 5 chiếc, lo gì ba cái lẻ tẻ!”
Tinh thần Vinh rất sung mãn, hào khí
ngất trời, chính tay tôi cầm nón bay đưa anh lên phi cơ, giúp anh
cài giây seat belt và giây shoulder–harness. Tôi bắt tay Vinh,
chúc “Victory” và không quên một câu dí dỏm: “Đào đạt, có em nhí
nào cần, tao take care cho!”
Vinh cười, giơ tay chào tôi theo kiểu
nhà binh, anh mở máy...
Tại phòng hành quân SĐ1/KQ, tôi và Phan
Quang Tuấn đang báo cáo kết quả hậu phi, bỗng nghe tiếng phi công
Quan Sát làm việc với Phi Tuần Trần Thế Vinh, la lên trên tần số
UHF: “Phi Long 21 bị bắn rớt, lao cắm đầu xuống ruộng, không thấy
phi công nhảy dù”. Tôi quay qua sĩ quan trực: “Anh ghi lên bảng
hành quân, Tôi, Phi Long 09, đi test chiếc Khu Trục bị Thủy–điều
chảy, OK!” Tôi nhảy lên chiếc AD–6 đi test, bay thẳng ra mục tiêu
của Vinh oanh kích, nhào xuống chỗ Vinh bị bắn rớt. Tôi nghe thấy
tiếng Phượng Hoàng 11 lên rescue Phi Long 21, leader là Thiếu tá
Hồng Khắc San, wingman là Đại úy Nguyễn Thế Quy.
Tôi liên lạc Phi Long 22 là Đại úy Phan
Công Định hỏi chi tiết oanh kích, Định cho biết: “Cất cánh lên 10
phút là thấy 5 tăng T–54 sắp hàng ngang, Vinh bay lại, liền từ
4000 bộ phóng xuống, mỗi pass thả hai trái bom, sau bốn pass hết
bom, Vinh còn ‘hăng say’ nhào xuống bắn cà–nông 20ly, làm cú
chót. Khi anh nghiêng cánh 90 độ vào trục oanh kích, đã đưa cả
phần lưng hứng trọn làn mưa đạn của cả trăm họng súng, từ dưới
đất bắn lên phòng lái. Định thấy phi cơ lead mất control, phi cơ
lao thẳng cắm sâu xuống ruộng. Tôi bay sát mặt đất ngang qua chỗ
phi cơ Vinh đâm xuống quan sát, thấy khu ruộng bị nát bấy, lú ra
chút đuôi AD–6. Tôi gọi Định chờ tôi đưa về đáp và làm low pass
qua chỗ Vinh rớt, lắc cánh chào tạm biệt. Không quên mở canopy
thảy gói thuốc lá ‘Lucky’ (trong túi áo bên cánh tay trái) cho
Vinh. Vinh đã ra đi làm ‘Kiếp người hùng’ với ‘Cái quan tài biết
bay’, thật bi tráng, thật oai hùng... Mắt tôi ươn ướt, nhớ lại
lúc Vinh lên phi cơ, tôi cầm nón bay, giúp Vinh gài seat belt,
còn dỡn đùa hỏi: ‘Bạn có đào nhí gì cần tôi take care cho!’ Vinh
nghênh mặt lên nói: ‘Bỏ đi tám, Bà xã tao có bầu 5 tháng rồi, gái
giếc con mẹ gì!’ Nào ngờ đâu, đây lại là phi vụ cuối cùng của anh
và cũng là chỉ mình tôi biết được chỗ Vinh nằm...”
KẾT THÚC 1 TUẦN LỄ PHI ĐOÀN
KT–518 THAM CHIẾN “MÙA HÈ ĐỎ LỬA”.
Phi Đoàn 518 rất hãnh diện hạ được ngót
100 tăng T–54 (PT–76 không kể) và tiêu diệt đoàn quân xâm lăng
vượt vĩ tuyến 17.
Riêng Vinh Tô Tô hạ 21 chiếc và “xơi
tái” thêm 4 chiếc T–54 cho phi vụ cuối, trước khi chịu nằm xuống.
Đổi lại chúng tôi mất 3 Skyraiders.
Chiếc thứ hai do Thiếu tá Hùng PĐT, vừa đáp Đà Nẵng, thấy đàn em
“Đánh Tăng” vui quá, chịu không nổi cũng phóng lên tham chiến, có
lẽ tụi Vẹm “hửi” được cánh chim đầu đàn nên “Xịt cho 1 trái SA–2”
bắn cháy máy, phải nhảy dù thoát nạn. Chiếc thứ 3 bị bắn rớt, vào
chiều ngày cuối. Đại úy Phan Quang Tuấn chỉ huy Phi Tuần chót,
đánh 2 tăng T–54 tại căn cứ Phượng Hoàng đang bị công hãm, có
tăng yểm trợ. Khi chuẩn bị vào vòng bắn, wingman #2 nghe leader
report “In HOT” mà không thấy số #1 kéo lên. Số #2 hoảng quá gọi
số #1 trên tần số 5 lần mà không thấy số #1 trả lời, số #2 bay
vòng vòng tìm leader. Phi cơ số #1 vẫn “bặt vô âm tín!”. Trời bắt
đầu tối nên số #2 phải về đáp, báo cáo leader Phi Long 41 bị mất
tích.
Tướng Võ
Nguyên Giáp, sau “Mùa hè đỏ lửa”, vì đoàn quân xâm lăng bị Phi
Đoàn 518 đánh tan. Tướng Giáp được thăng chức “Tư Lệnh Xưởng Đẻ!”
và cuộc đời đi vào bóng tối.
Còn phía Hoa Kỳ, Tướng 4 sao John D.
Lavelle được điệu về Mỹ, ra hội đồng kỷ luật (Tòa Án Binh), để
điều trần trước Quốc Hội về tội “Bất tuân lệnh Quốc Hội, đã đưa
chiến tranh VN leo thang, trang bị bom CBU–55 cho VNAF, tiêu diệt
đoàn quân xâm lăng và cũng để dằn mặt ‘Bắc Bộ Phủ!’”. Tướng John
D. Lavelle bị lột 2 sao và ép phải giái ngũ.
Cuối năm 2015, Tướng John D. Lavelle đã
được phục hồi 4 sao vì toà 5 góc Pentagon bạch hoá rửa oan cho
Tướng Lavelle: leo thang chiến tranh VN và tiêu diệt tiềm lực
chiến tranh của BV, dưới lệnh của Tổng Thống Nixon.
Tham chiến “Mùa hè đỏ lửa” đã minh
chứng khả năng, kỹ thuật đánh bom chuyên nghiệp của các phi công
Khu Trục VNCH, và chính các phi công này đã làm cho chiếc Khu
Trục Cơ Skyraider có giá trị vượt bực, nổi tiếng vậy!
Phi Long PHẠM NGỌC HÀ,
PĐ–518
Ý kiến cho bài đọc xin nhấn vào đây => (“Mùa Hè Đỏ Lửa” – Phi
Đoàn Khu Trục 518 VNCH Nhập Cuộc)
Nguồn:
https://hoiquanphidung.com/echo/index.php/vnaf/item/283-mua-he-d-l-a-phi-doan-khu-tr-c-518-vnch-nh-p-cu-c-phi-long-ph-m-ng-c-ha-pd-518i
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Tat Thang Vu chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật, May 24, 2020
Ban kỹ thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang