Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tạp Ghi
Chủ đề:
50 năm qh30t4đ
Tác giả:
Nguyễn Phúc An Sơn đăng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Trung
úy Phi Công Trần Văn Lương sinh năm 1944. Anh say mê bay
bổng, thích mạo hiểm. Anh tình nguyện vào Không Quân năm
1969 rồi trở thành Pilot phản lực cơ A37. Năm 1971, anh
chuyển sang lái F5.
Ngày 9 tháng 7 năm 1974, một phi
tuần 3 phản lực cơ chiến đấu F5, trong đó có phi công Trần
Văn Lương thực hiện phi vụ oanh kích quân CS để yểm trợ lực
lượng bộ binh tại mặt trận Tây Ninh. Chiếc F5 của Lương đã
bị trúng đạn phòng không của địch bắn rớt.
Sau đó,
vào ngày 15/7/1974, chị nhận được thư báo của BTL/SĐ3 Không
Quân do Chuẩn tướng Huỳnh Bá Tính ký cho biết:
“...
Trong một phi vụ hành quân,
Trung úy Trần Văn Lương đã mất tích tại tọa độ XT140745, vào
ngày 9/7/1974 lúc 12 giờ 15...”
Khi Lương mất tích, con trai của Anh mới được 20 ngày,
và người vợ trẻ chỉ mới vừa tròn 22 tuổi. Từ đó, theo vận
nước nổi trôi, chị Hoa ôm nỗi đau buồn bất tận, thương con,
ngóng chồng mòn mỏi...
Đột nhiên, vào cuối năm 1976,
qua bưu điện, chị nhận được thư của Lương cho biết Anh hiện
đang bị CS giam ở trại giam Yên Báy, Bắc Việt. Chị tức tốc
cố gắng dò hỏi để xin phép được đi thăm chồng nhưng bọn phỉ
quyền Hà Nội hèn hạ không cho phép.
Mãi đến đầu năm
1979, chị Hoa mới được họ chấp thuận. Lúc này Lương đã
chuyển về trại giam Đô Lương, Hà Tĩnh. Mùa Xuân năm 1979,
chị Hoa dẫn theo con trai là Trần Thanh Vũ, 5 tuổi, đi thăm
chồng, và thăm cha.
Gặp chồng tại trại tù Đô Lương,
chị ngạc nhiên khi thấy sức khỏe của chồng đã quá yếu! Anh
không đi nổi, phải có cán binh CS của trại tù cõng Anh ra
nơi thăm nuôi. Thân hình anh gầy tọp, mắt bên phải của Anh
băng kín, mặt Anh bị sưng, và biến đổi khác thường. Anh cho
biết Anh bị bệnh viêm mũi nặng, phát tác trên mắt và bệnh
hành khiến Anh bị nhức đầu triền miên.
Vì quá xúc cảm
nên trong gần một giờ thăm viếng, chị không nói được một lời
nào mà chỉ biết khóc. Phút cuối của cuộc thăm nuôi, Lương ôm
chặt hai mẹ con chị vào lòng và an ủi: “Em giữ gìn sức khỏe
và cố gắng nuôi con!”
Chị Hoa trở về Sài Gòn tìm kiếm
mua thuốc trụ sinh, hai tháng sau Chị trở lại Hà Tĩnh thăm
và đưa thuốc cho chồng. Kỳ thăm nuôi lần thứ hai theo Chị
Hoa thì tình trạng sức khỏe của Lương còn tệ hơn kỳ trước.
Khoảng tháng 10/1979, trong lúc Chị Hoa đang làm việc,
có một người nào đó đã để lại tại nhà Chị một bức thư, trong
đó ghi vắn tắt tin Anh Trần Văn Lương đã từ trần tại trại tù
lao động khổ sai của cộng phỉ K1, trại 3 Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh,
Bắc Việt, vào hồi 17:15g ngày 15/08/1979, kèm theo một bản
nhạc mang tên “Cung Buồn Cho Một Cánh Chim”, thơ Trần Văn
Lương, nhạc Văn Thùy.
Năm 1982, Chị Hoa và cháu Trần
Thanh Vũ vượt biển tìm tự do. Chị đến Tân Gia Ba, và sau đó
được định cư tại Hoa Kỳ. Cháu Vũ đã có gia đình sau khi tốt
nghiệp Cao Học Hóa Học và đang làm việc tại San José.
Tôi hỏi Chị Hoa có thể cho tôi coi bản nhạc ấy được
không? Chị đồng ý. Trở vào phòng riêng, khi ra, Chị cầm một
bao thư lớn đựng giấy tờ, hình ảnh riêng của gia đình. Chị
đưa cho tôi tờ giấy cỡ 8½ x 11 được gập làm 8, trong đó với
những hàng chữ viết chì ghi lại bài “Cung Buồn Cho Một Cánh
Chim”.
Tôi không thấy ghi nhạc và lời sáng tác năm
nào, nhưng có thể vào thời điểm trước khi Lượng vĩnh viễn từ
giã các bạn tù tại trại giam ở Hà Tĩnh. Người phổ nhạc tức
nhạc sĩ Văn Thùy chắc cũng là bạn tù của Trung úy Lương.
Tôi thấy Chị nâng niu bản nhạc như một di sản trân quý
duy nhất của Lương để lại. Tôi đề nghị Chị Hoa hát cho tôi
nghe. Bằng giọng trong vắt nhẹ nhàng và truyền cảm, không
cần nhìn bản nhạc, Chị trình bày bản nhạc “Cung
Buồn Cho Một Cánh Chim.
Thơ Trần Văn Lương, nhạc Văn Thùy. Buồn, chầm chậm” với các
lời:
1. Người
tìm vào đời đôi cánh chim bay
Phi đạo hẹn hò mở lối tung bay
Đường mây vút
xa dâng đầy trong mắt ai
Ngày vui vẫn hẹn đợi chờ hòa
khúc hát tương lai.
2. Người tình học trò đôi mắt như
sao
Mơ vùng trời hồng gửi giấc chiêm bao
Ngày vui ái
ân không dài như ước mơ
Tình trong nét mực ngọc ngà, buồn
khóe mắt ngây thơ.
ĐK1.
Rồi một chiều thu mây mờ che
kín non xanh
Người vợ hiền mơ bé thơ nào đâu thấy mặt anh
Trời buồn lộng gió, gió âm thầm đưa lá xa cành
Trời còn
in mây, tình người còn đây, cớ sao người yên giấc mơ say.
ĐK2.
Người lặng tìm về hương khói
mong manh
Xin một lời buồn để hát cho anh
Ngàn mây vẫn
xanh như chờ mong dáng anh
Và đôi mắt buồn học trò đậm
vết long lanh
Xếp đôi cánh bằng, ngàn thu an giấc cho
anh.
Người
Anh Hùng Không Quân Trần Văn Lương đã gãy cánh trong cô đơn
tại một góc rừng nào đó gần trại tù Đô Lương thật giản dị:
Không thân nhân, không bằng hữu, không lễ nghi quân cách,
không tuyên dương, truy thăng, truy tặng, không hồi kèn vĩnh
biệt, không tiếng súng tiễn đưa và không có cả hòm gỗ với
quốc kỳ VNCH!
Bài viết như một lời tri ân đối với tất
cả những Người Lính Quân Lực VNCH đã anh dũng hy sinh xương
máu cho chúng ta, con cháu chúng ta được sống, và cho Miền
Nam Việt Nam thương yêu được tồn tại trên hai thập niên.
Sài Gòn trong tôi/Posted by Nguyễn
Phúc An Sơn/tvvn – PHS
thiên sứ micae – thánh bổn mạng sđnd qlvnch
|
hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
nguồn: internet eMail by tqh chuyển
Đăng ngày Thứ
Sáu, April 11, 2025
tkd (thư ký dù). Khoá 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH