Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản
mạn Thời sự
Chủ đề:
Chính trị
Tác giả:
Trương Văn Út (Út bạch lan)
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Một
lần nữa “xạo sự tôi” xin cảm ơn tất cả mọi người hỏi thăm sức khỏe
và nhắc nhở sao không có bài viết mới. Như xạo sự tôi có thưa trước
đây “không có ‘sự’ thì làm sao ‘xạo’ được”. Tôi là lính đánh giặc
ngoài xa, không phải lý thuyết gia, bình luận gia, phê bình gia, và
nhất là không phải chửi mướn gia hay viết thuê gia gì... gì... đó,
nên khi có sự kiện thời cuộc nào của thế giới liên quan đến vận mệnh
dân tộc Việt Nam ta, tôi viết “xạo” đôi ba dòng để gọi là góp ý cho
vui thế thôi. Thiên hạ thì năm người mười ý làm sao xạo tôi chấp bút
cho vừa lòng hết tất cả mọi người?
Mấy ngày qua, nhân đọc một vài bài viết có
tựa đề rất “nổ” như một tạc đạn ném vào nhà hàng khách sạn năm sao ở
ngay thủ đô Đài Bắc của Đài Loan. “Đài Loan Cảnh Báo Nguy Cơ Chiến
Tranh ‘Cận Kề’ Với Trung Quốc”. Mở đầu bài viết: “93 máy bay Trung
Quốc xâm nhập vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) của Đài Loan trong
ba ngày từ 01 đến 03/10/2021. Ngoại trưởng Đài Loan cảnh báo nguy cơ
xung đột vũ trang cận kề, kêu gọi Úc chia sẻ thông tin tình báo và
nhấn mạnh Đài Loan sẽ tự vệ đến cùng trong trường hợp bị tấn
công...”. Sau đó tác giả trích hàng chục lời tuyên bố của hàng chục
giới chức cao cấp của chính phủ Mỹ, Úc, Đài Loan, Nhật Bản, chung
chung là Mỹ cùng với các đối tác chiến lược trong vùng Thái Bình
Dương sẽ bảo vệ Đài Loan. Chỉ nhận định khơi khơi như vậy, chứ không
ai dám khẳng định rằng Mỹ có trực tiếp can thiệp bằng vũ lực hay
không. Có thể vì bài học Afghanistan tháng 8 vừa qua mà dư luận rất
dè dặt trong việc quyết đoán. Hàng trăm ý kiến, nhận định của các
giáo sư sử gia của các trường Đại Học nổi tiếng khắp thế giới trái
ngược nhau về tình hình Đài Loan. Một bên thì cho rằng việc Trung
Cộng Đánh chiếm Đài Loan bằng vũ lực là hợp pháp, vì đã từ lâu lục
địa Bắc Kinh vẫn xem Đài Loan là một phần lãnh thổ của Tàu, nên đó
là chuyện nội bộ của Tàu, không ai có quyền xía mõm vào. Một bên thì
nêu một đống tài liệu hiệp ước này, nghị quyết kia của cái thùng tả
pín lù Liên Hiệp Quốc để cho rằng Trung Cộng vi phạm chủ quyền Đài
Loan. Mấy ông bà ký giả, ký thiệt tua túa nhào lên diễn đàn bình
loạn cào cào lên tưởng chừng như hồng quân Trung Cộng đang sẵn sàng
xuống xuồng ba lá vượt 180km qua eo biển Đài Loan để đổ bộ lên hòn
đảo nhỏ bé của Tưởng Giới Thạch này vậy.
Đâu phải mới ngày hôm qua, hôm kia là lần
đầu tiên chiến đấu cơ Trung Cộng xâm nhập vùng nhận dạng phòng không
của Đài Loan, mà nó đã có từ năm 2012, từ ngày Tập Cận Bình lên nắm
chính quyền Bắc Kinh. Trong suốt năm 2020 chiến đấu cơ Trung Quốc
thâm nhập vùng nhận dạng phòng không ADIZ của Đài Loan tổng cộng 380
lần. Mới chỉ trong 9 tháng đầu năm nay, Đài Loan đã ghi nhận 500 vụ
và gần 100 trong số đó được thực hiện nội trong ba ngày vừa qua, vào
lúc Bắc Kinh mừng lễ Quốc Khánh và một chục ngày trước Quốc Khánh
Đài Loan. Cũng liên tục vài ba năm về trước, không quân của Trung
Cộng đã xâm phạm không phận của đảo Điếu Ngư tức đảo Senkaku, và bổn
cũ cứ soạn đi, soạn lại tháng này qua năm khác mà Senkaku vẫn là
Senkaku của con cháu Thái Dương Thần Nữ, chú Ba chỉ hù dọa con nít,
rồi thôi. Cũng trong suốt năm 2020 nhiều live stream gốc Anammít nhà
ta nổi tiếng, có hàng triệu khán thính giả ngưỡng mộ theo dõi tin
tức hàng ngày về các cuộc tập trận nhỏ, lớn của lực lượng hải quân
hùng hậu tối tân của Hoa Kỳ có khi có tới ba bốn hàng không mẫu hạm
USS tham dự, đôi khi phối hợp với Philippine, Nhật Bản, Nam Hàn và
cuối cùng hình thành khối QUAD gồm có Mỹ–Nhật–Ấn và nay thêm AUKUS
tức Mỹ–Úc–Anh. Cũng trong suốt thời gian này, giới truyền thông cũng
thi đua nhau loan tải những tin “giật gân” rằng thì là Mỹ tập trận
nhỏ thì Tàu cũng tập trận nhỏ, Mỹ tập trận lớn thì tàu cũng tập trận
lớn. Hai bên dương oai diễu võ phùng mang trợn mắt cứ tập trận rồi
lại tập trận, có vài ông bà livestreamer lưu vong tỵ nạn còn “cường
điệu” khẳng định rằng chắc chắn 100% chiến tranh vũ trang sẽ xảy ra
nay mai (sic). Tổng kết chỉ toàn là tin sờ mu rùa nói phét câu like
khán thính giả ăn huê hồng của youtube! Cứ tập trận tốn bao nhiêu
tiền bạc từ tiền thuế của người dân, mà về phía Tàu Cộng, chỉ có hai
cái đảo nhỏ xíu Senkaku và Đài Loan mấy chục năm nay cũng chưa có
một tên lính hồng quân nào dám bén mảng đặt chân lên hai đảo này để
hái trái dừa đổi mạng là sao...? Tóm lại “chú Ba ve chai lông vịt”
chỉ có ăn hiếp được thằng gia nô Hà Nội mà thôi.
Năm 1949, trong Nội chiến Trung Quốc,
chính quyền Trung Hoa Dân Quốc do Tưởng Giới Thạch lãnh đạo đã triệt
thoái khỏi Nam Kinh để di chuyển đến Đài Bắc là thành phố lớn nhất
Đài Loan khi đó. Trung Hoa Dân Quốc (THDQ) tiếp tục tuyên bố chủ
quyền trên toàn cõi Trung Quốc, theo tuyên bố này của THDQ là bao
gồm đại lục Trung Quốc và Đài Loan gồm cả Ngoại Mông tức Mông Cổ và
các khu vực khác. Các lãnh thổ duy nhất không thuộc Đài Loan vẫn còn
nằm dưới sự kiểm soát của THDQ là Kim Môn và Mã Tổ vì còn là đặc khu
nhượng địa. Trong khi đó tại Trung Quốc đại lục thì chính quyền
thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa tức bao gồm cả Đài Loan và
Ngoại Mông và tuyên bố là đại diện hợp pháp duy nhất cho cả nước
Trung Quốc và xác quyết rằng Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng Giới Thạch
không còn tồn tại. Lực lượng của thống chế Tưởng Giới Thạch thua kém
hơn, phải bôn tẩu dẫn khoảng 2 triệu người, gồm chủ yếu là quân
nhân, lực lượng Quốc Dân Đảng, các thành phần trí thức và doanh nhân
quan trọng “di tản” từ Trung Quốc đại lục tới chiếm hữu đảo Đài Loan
làm nơi định cư và đã chuyển đến Đài Bắc nhiều dự trữ vàng và ngoại
tệ vốn là tài sản quốc gia từ đại lục. Từ thời kỳ này cho đến những
năm 1980, Đài Loan được đặt dưới chế độ gọi là “Thiết Quân Luật”.
Không có sự khác biệt nào dù là nhỏ giữa Quốc Dân Đảng và chính
quyền, tài sản công, tài sản nhà nước và sở hữu của đảng đều có thể
chuyển đổi cho nhau. Nhân viên chính quyền và đảng viên không thể
phân biệt được, với nhiều công chức, viên chức được kết nạp là đảng
viên Quốc Dân Đảng. Tóm tắt, chế độ Đài Loan dưới sự lãnh đạo của
“Họ Tưởng” là một chế độ hoàn toàn tự do dân chủ.
Ban đầu, Hoa Kỳ bỏ rơi Chính Phủ Trung Hoa
Dân Quốc, Mỹ nhận định rằng sớm hay muộn gì Đài Loan sẽ nhanh chóng
bị Trung Cộng chiếm lĩnh. Cái gì của Caesar trả lại cho Caesar. Tuy
nhiên, sau khi chiến tranh Triều Tiên bùng nổ vào năm 1950, tổng
thống Hoa Kỳ ông Harry S. Truman thay đổi lập trường, phái Hạm đội 7
đến trú tại eo biển Đài Loan, phòng ngừa hai bên phát sinh xung đột.
Đầu thập niên 1950, binh sĩ Trung Hoa Dân Quốc cũng triệt thoái khỏi
đảo Hải Nam, đảo Đại Trần, đặt trọng tâm vào Đài Loan, Bành Hồ, Kim
Môn, Mã Tổ. Sau đó, Hoa Kỳ thông qua “Điều Ước Phòng Ngự Chung
Trung–Mỹ” và “Quyết Định Formosa 1955” nhằm can thiệp tình hình khu
vực, khiến cho chính phủ Trung Hoa Dân Quốc có thể duy trì quyền
hành khu vực Đài Loan không lệ thuộc vào chính quyền Bắc Kinh. Đồng
thời Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng Giới Thạch chủ trương có
chủ quyền với Trung Quốc đại lục và Ngoại Mông Cổ. Do ảnh hưởng từ
cục diện và tình thế Chiến Tranh Lạnh, Liên Hợp Quốc và đa số quốc
gia phương Tây tiếp tục công nhận Trung Hoa Dân Quốc là chính phủ
hợp pháp đại diện cho “Trung Quốc”. Một mấu chốt lịch sử cần nhắc
lại ở đây. Phiên họp đầu tiên của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc
(Hội Quốc Liên Cũ) được triệu tập ngày 17 tháng 1 năm 1946 tại
Church House, London. Nguyên thủy, các thành viên thường trực được
chọn từ những cường quốc chiến thắng sau chiến tranh thế giới thứ
hai: Trung Hoa Dân Quốc, Pháp, Liên Xô, Anh và Mỹ. Như vậy từ năm
1946, Trung Hoa Dân Quốc, sau này là Đài Loan có vai trò và vị trí
ngang hàng với bốn siêu cường quốc Mỹ – Nga – Anh – Pháp cho đến năm
1971. Trong suốt cuộc đệ nhị thế chiến Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng
Giới Thạch đã có công không nhỏ trong việc đánh đuổi quân Phát Xít
Nhật. Vì sự quá dè dặt và tinh thần chủ hòa với Cộng sản sau chiến
tranh, nên năm 1949 tổng thống Harry S. Truman làm ngơ để hồng quân
của Mao Trạch Đông tốc chiến chiếm lĩnh toàn thể lãnh thổ lục địa
Trung Hoa. Nhưng tiếp ngay sau năm đó, năm 1950 Mao đuợc Nga thổi
ống đu đủ bèn xua quân đánh chiếm bán đảo Triều tiên, khiến Truman
phải thay đổi thái độ đưa hạm đội 7 vào eo biển Đài Loan trấn giữ ở
đó, và vẫn còn ảnh hưởng cho đến ngày nay.
Đầu thập niên 1970, Mỹ đang vướng vào cuộc
chiến tranh Việt Nam, bèn chuyển hướng chiến lược o bế ve vãn Tàu,
nên kiếm cớ đẩy Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) ra khỏi Liên Hiệp Quốc
và để cho Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc tức Trung Cộng thay thế ghế
thành viên thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc vào năm 1971,
tới năm 1972 Nixon gặp Mao qua kịch bản “ngoại giao bóng bàn” mở đầu
cho một kịch bản chính trị mới trong liên hệ Mỹ–Tàu và Đài Loan. Mặc
dù bị hất văng ra khỏi một trong năm cái ghế của Hội Đồng Bảo An
Liên Hiệp Quốc, nhưng mặc nhiên cả thế giới vẫn tiếp tục công nhận
Đài Loan như một quốc gia riêng biệt độc lập với lục địa, tương tự
như Hong Kong và Ma cao vẫn trong tình trạng là một đặc khu nhượng
địa hoàn toàn tự trị trên mọi lãnh vực, và về sau trở thành một
trong bốn con hổ hay con rồng kinh tế của vùng Đông Á bao gồm Nam
Hàn, Singapore, Hong Kong và Đài Loan.
Sau khi Mao Trạch Đông qua đời năm 1976,
tháng 12 năm 1978 Đặng Tiểu Bình trở thành lãnh tụ tối cao Trung
Cộng. Đặng Tiểu Bình sinh ra trong một gia đình địa chủ có học thức
ở tỉnh Tứ Xuyên, Đặng học tập và làm việc tại Pháp trong những năm
1920, nơi ông đã trở thành một người đi theo chủ nghĩa Mác Lê. Ông
gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 1923. Trong thời gian trở lại
Trung Quốc, Đặng gia nhập tổ chức đảng ở Thượng Hải, trở thành một
chính ủy của Hồng Quân Trung Quốc ở những khu vực nông thôn. Năm
1931, ông bị giáng cấp do việc ủng hộ Mao Trạch Đông, nhưng được
thăng cấp trở lại trong Hội nghị Tuân Nghĩa 1935. Khoảng cuối những
năm thập niên 1930, Đặng được xem là một “nhà cách mạng kỳ cựu” bởi
vì ông đã từng tham gia cuộc Vạn Lý Trường Chinh. Sau khi nước Cộng
Hòa Nhân Dân Trung Hoa được thành lập năm 1949, Đặng làm việc ở Tây
Tạng cũng như vùng Tây Nam Trung Quốc nhằm củng cố sự quản lý của
Đảng Cộng sản Trung Quốc. Với vai trò là Tổng Thư Ký trong những năm
thập niên 1950, Đặng đứng đầu “chiến dịch chống cánh hữu” được phát
động bởi Mao và có công lớn trong việc cải cách nền kinh tế Trung
Quốc sau chiến dịch Đại Nhảy Vọt (1958–1960). Tuy nhiên, những chính
sách kinh tế của Đặng đã khiến ông mất đi sự ủng hộ của Mao Trạch
Đông và bị thanh trừng hai lần trong Cách Mạng Văn Hóa. Đặng có
tướng ngũ đoản lại thêm lé và lùn. Tướng ngũ đoản là tướng cực quý
gồm có: đầu ngắn, mặt ngắn, tay ngắn, chân ngắn, thân ngắn thường đi
kèm những điều kiện khác như: xương thịt nhỏ nhắn, ấn đường nở nang
đầy đặn, thần thái uy nghi ngũ nhạc triều qui... Nhưng cũng lại là
có nét tứ bất tướng hay tứ độc: nhất lé, nhì lùn, tam hô, tứ rổ nói
lên tính chất con người ma mãnh nhiều thủ đoạn khó lường. Đặng không
bao giờ muốn ngồi vào ghế chính vị, và khi chết cũng không có quốc
táng. Lên lãnh đạo một đất nước bao phủ bởi những xung đột xã hội,
vỡ mộng với ý thức hệ và rối loạn do những nguyên nhân từ các chính
sách của thời kỳ Mao Trạch Đông nắm quyền, Đặng đã bắt đầu mang đất
nước vào khuôn khổ. Đặng cũng biết số Tử Vi của mình là Nhật Nguyệt
hãm địa, mệnh có Thái Dương thuộc hỏa, cư Hợi thuộc thủy là lạc hãm
ở thế Nhật trầm thủy để, nhưng nhờ có Hóa Kỵ nên lé và lùn, do đó
Đặng biết rằng không ngồi chính vị được. Mặc dù Đặng Tiểu Bình chưa
bao giờ có chức vụ Nguyên Thủ Quốc Gia hay đứng đầu chính phủ hoặc
Tổng Bí Thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng nhiều người gọi ông là
“kiến trúc sư” của một kiểu tư tưởng mới mà kết hợp tư tưởng Chủ
Nghĩa Xã Hội với thị trường tự do, được gọi là “chủ nghĩa xã hội
mang màu sắc Trung Quốc”. Ông mở cửa Trung Quốc giao lưu với thị
trường thế giới, những chính sách phát triển Trung Quốc thành một
trong những nền kinh tế phát triển nhất thế giới và tăng phẩm chất
cuộc sống của hàng trăm triệu người. Đặng được bình chọn là Nhân Vật
Của Năm của tạp chí Time năm 1978 và 1985. Ông bị chỉ trích vì ra
lệnh trấn áp những người biểu tình trong sự kiện Thiên An Môn, nhưng
được khen ngợi cho sự tái khẳng định của ông về chương trình cải
cách trong chuyến đi xuống phía Nam năm 1992, cũng như sự kiện bàn
giao Hồng Kông cho Trung Quốc năm 1997. Họ Đặng chủ trương mở rộng
cửa giao lưu với thị trường thế giới, dĩ nhiên trước tiên phải nói
đến thị trường Đài Loan và Hồng Kông. Sự kiện này đã tạo cho giới
lãnh đạo Trung Quốc sản sinh ra nhiều tập đoàn “tư bản đỏ” với những
phe phái khác nhau, một dấu hiệu ly chung tự hoại của cộng sản. Hiện
Tàu Cộng có ba (3) phái chính đang đấm đá nhau kịch liệt sau bốn (4)
năm làm tổng thống của Donald Trump:
–“Đoàn Phái” của cựu chủ tịch nước Hồ Cẩm
Đào.
–“Giang
Phái” của cựu tổng bí thư đảng Giang Trạch Dân.
–“Đại Hằng” Sự kiện nóng bỏng nhất hiện
nay của Tàu là vụ bê bối tài chính của tập đoàn bất động sản
Evergrande còn gọi là “Đại Hằng”, tập đoàn này được phe Hồ Cẩm Đào
“Đoàn Phái” đỡ đầu, đồng thời cũng được sự hỗ trợ của “Giang Phái”
cũng được gọi là “Phái Thượng Hải” của Giang Trạch Dân, nôm na là
“cổ phần”.
–“
Thái Tử Đảng”, Evergrande cũng được gọi là “Thái Tử Đảng” dưới quyền
sinh sát của Tập Cận Bình đang nằm trên bàn cờ đấu đá chính trị nội
bộ hiện thời. Những mối quan hệ này giải thích lý do tại sao
Evergrande là một doanh nghiệp tư nhân mà lại có thế lực bao trùm cả
thế giới như thế. Tập Cận Bình chủ trương ưu tiên doanh nghiệp nhà
nước của mình, và tự nhận mình như Hoàng Đế sinh ra cuộc đấu đá sinh
tử của nhiều bên hiện nay cũng chỉ vì một chữ “USD–$”. Lại ăn thêm
một đòn chí tử “trade war” của Donald Trump trong mấy năm trước đây,
“Tập Chủ Tịt” choáng váng tối tăm mặt mũi đang phải đối phó với họa
nội loạn tiêu tường trước mắt.
Rất nhiều giáo sư chính trị học của nhiều
Đại Học Chính Trị trên thế giới, rất nhiều chính trị gia nổi tiếng
đều đồng thuận một lập luận cho rằng sở dĩ Bắc Kinh gia tăng áp lực
và đe dọa Đài Loan là vì Tập Cận Bình muốn chuyển “nội loạn” nói
trên ra ngoài lãnh thổ Tàu thành “ngoại loạn” để dễ bề thanh toán sự
đề kháng nội bộ.
Jean–Pierre Cabestan, một chính trị gia người Pháp, chuyên nghiên
cứu về Trung Cộng, tác giả quyển sách “Trung Quốc Ngày Mai Chiến
Tranh Hay Hòa Bình” có nhận định như sau: “Những tham vọng của Bắc
Kinh tại Biển Đông, quyết tâm của ông Tập Cận Bình thống nhất Đài
Loan là những thùng thuốc súng có thể nổ bất cứ khi nào và càng lúc
càng có nhiều tiếng nói cho rằng Trung Quốc ít có khả năng để giành
chiến thắng. Thế cân bằng về lực lượng đang được hình thành với vai
trò ngày càng lớn của Nhật Bản trong khu vực và các đối tác chiến
lược khác như ASEAN, QUAD, AUKUS trong trường hợp Mỹ – Trung đọ sức
về quân sự. Phải chăng Trung Quốc bắt cộng đồng quốc tế và nhất là
công luận trong nước tập trung vào điểm nóng là eo biển Đài Loan để
quên đi hàng loạt những khó khăn nội bộ từ nguy cơ tập đoàn bất động
sản lớn thứ nhì toàn quốc vỡ nợ đến những chỉ số kinh tế cho thấy
tăng trưởng đang khựng lại”?
Trung Cộng đã nhiều lần khẳng định đưa Đài
Loan trở về với “đất mẹ” bằng mọi giá, kể cả bằng giải pháp quân sự.
Các hoạt động quân sự của Trung Cộng càng lúc càng dồn dập tại eo
biển Đài Loan khiến một số chuyên gia cho rằng “xung đột vũ trang là
điều khó tránh khỏi và chiến tranh có thể nổ ra sớm hơn dự kiến...”.
Có thực là Bắc Kinh đang khơi mào chiến tranh hay không? Dựa trên
những sự kiện đang xảy ra trước mắt thì xin thưa ngay rằng là “có”
nhưng chỉ có “khơi màu” chứ chưa “khởi động”. Hơn ai hết Tập Cận
Bình và chính trị bộ Bắc Kinh biết rằng đối thủ Mỹ đang sẵn sàng chờ
đợi giây phút đó từ lâu, giây phút phát súng khai hỏa của Tàu Phù!
Về phía Mỹ thì không có lý do gì để châm ngòi nổ từ lâu và ngay lúc
này, vì “Người Mỹ” chủ trương công thành là hạ sách. Obama khởi đầu
chuyển trục, Donald Trump tiếp nối tăng cường tối đa lực lượng của
Mỹ ở biển Đông chỉ để... tập trận, Chú Ba nổi máu ba Tàu ve chai
lông vịt cũng thi đua tập trận cho tốn kém chơi. Trong bốn năm cầm
quyền, Kim Mao Sư Vương Trump giáng cho một chiêu “công lương” khiến
Tàu cái bang tám túi giờ chỉ còn bốn túi, với sự khủng hoảng tài
chánh có cơ nguy phá sản của tập đoàn “Đại Hằng” Evergrande do Tập
Cận Bình làm bang chủ hiện giờ, đang bị các ngài hậu duệ của Đặng
Tiểu Bình như Hồ Cẩm Đào, Giang Trạch Dân, Tăng Khánh Hồng hầm hè
kéo chân họ Tập xuống, do đó, bằng mọi giá Tập phải lo cho bà Mạch
Vãn Châu về nước làm tù nhân khai báo nhân sự “hương đàn chủ” địch
nhân để hòng cứu vãn tình thế. Chúng ta bình thân nhìn xem vỏ quýt
nào dầy gặp móng tay ai nhọn.
Hơn ai hết Tập Cận Bình và chính trị bộ
Bắc Kinh biết rằng dù vịn vào bất cứ lý do gì để đánh chiếm Đài Loan
lúc này là một hành động tự sát, dù đối thủ như Đài Loan, Mỹ, Nhật
không què cũng chột vì hỏa tiễn bay lung tung như pháo bông trong
trường hợp Mỹ lâm trận, và hãy tưởng tượng xem nếu Mỹ tuyên chiến
với Tàu Cộng tương tự như sau trận Trân Châu Cảng, Mỹ tuyên chiến
với Nhật Bản thì những gì xảy ra cho kiều dân Nhật đang cư trú tại
Hoa Kỳ. Duy nhất chỉ có một trường hợp ngoại lệ là trừ phi Joe Biden
và Đảng Dân Chủ Hoa Kỳ còn giữ lời hứa của “bà ngoại Hia lá rì” của
tay kem đánh răng Hynos Obama đã “Bán Đài Loan cho Tàu Cộng với giá
4,500 tỷ USD” như dư luận đồn đoán trước đây. Nếu sự thật như vậy,
thì Bắc Kinh không cần điều động hàng chục chiếc Su–30 bay tới, bay
lui, bay qua, bay lại ngày này qua tháng kia chi cho tốn xăng. Họ
cũng biết binh pháp là “xuất kỳ bất ý”, đánh thì không nói, ngược
lại nói mà không đánh, binh bất yếm trá bất dụng binh, yếm trá mà cứ
hù với dọa khoa trương chiếc thuyền buồm Liêu Ninh vốn là tàu phế
thải của Ukraine chỉ làm cho thiên hạ cười chơi...!!!
Ông Hoàng Đế Tập Cận Bình Ơi!
Hằng đêm, xạo sự tôi vẫn thắp ba nén nhang
cầu xin ông đánh Đài Loan thì đánh mẹ nó cho rồi, cứ vờn tới, vờn
lui như mèo vờn chuột rồi chẳng đi tới đâu. Ông đánh chiếm Đài Loan
để phỏng tay trên nhưng phải đề phòng “trâu bò húc nhau ruồi muỗi
chết”. Tội nghiệp cho bọn ruồi muỗi của khu mả Ba Đình chết bảy còn
ba, chết hai còn một cũng chưa ra thái bình. Nó phải chết ráo chết
rụi thì may ra. Đó là lý do chính mà xạo sự tôi chỉ cầu nguyện Ông
Tập đánh Đài Loan càng sớm càng tốt. Chiến đấu cơ, oanh tạc cơ tối
tân nhất thế giới của ông cứ nhào lộn hoài tới chừng nào đây? Hay
tới chừng nền kinh tế của ông hết xăng, hết nhớt. Ông chỉ hù dọa Đài
Loan nói riêng và hù dọa thế giới nói chung mà không lấy lại Đài
Loan được bằng mọi giá như ông đã từng tuyên bố thì ông nên học lại
bài học của Mao là “đóng cửa nhà dạy bầy con cháu của Giang Trạch
Dân, Hồ Cẩm Đào...” còn nữa, còn nhiều “lãnh chúa đầy quyền lực
trong bóng tối xã hội đen” trên lục địa bao la của ông. Đó là chưa
kể những cái vòi bạch tuộc từ bên ngoài. Tôi chia buồn cùng ông đang
ở trong thế thù trong, giặc ngoài mà Washington Mỹ đế âm mưu chiến
lược thật khó lường cho tầm cỡ não trạng giới hạn loại thái tử đảng
như ông làm sao có thể đương cự với thế giới “Long Đàm” ẩn sau “Nhà
Trắng” chứ? Như thường lệ “Xạo sự” cho vui rồi bỏ, ai biết gày sau
sẽ ra sao.
Thân
kính chúc quý vị ngày vui qua lâu khi trời đang vào Thu.
Jane HOATỰDO
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Danh sách những bài viết trong trang nhà GĐMĐVM/DMV
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by My Loan chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật,
October 10, 2021
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang