Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện Ngắn
Chủ đề:
liêu trai chí dị
Tác giả:
Đào Văn Bình
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Đối
với đám tù khổ sai của trại tù Xuân Lộc Z–30A thì Chủ Nhật
là ngày sung sướng nhất. Tại sao vậy? Bởi vì Chủ Nhật họ
không phải đi lao động, sẽ có
một
ngày nghỉ để tắm giặt, viết thư, phơi lại quần áo xem có cái
nào bị ẩm mốc, chuột cắn, cạy mấy tấm ván nằm ra để bắt
rệp, chẻ củi nấu nướng linh tinh... và hồi hộp chờ đợi gia
đình tới thăm nuôi. Tuy nhiên điều hạnh phúc nhất vẫn là tối
Thứ Bảy.
Như một thông lệ, tối Thứ Bảy là tối của
“party” ca hát “nhạc vàng”
[1], ngồi tụm năm túm ba bàn tán
về “hot news”, về chuyện phục quốc, chuyện Mỹ bốc, chuyện
tiếu lâm, chuyện chưởng, và chuyện ma. Nói tóm lại tối Thứ
Bảy là sân khấu của những giấc mơ, nơi ẩn ức được giải tỏa,
nơi bao mộng ước được thêu dệt và cụ thể nhất – một đêm được
thức dậy trễ để bù lại một tuần lễ căng thẳng vì lạo động
cực nhọc. Chính vì thế mà buổi chiều lao động về ai nấy đều
chuẩn bị một cái gì đó cho đêm Thứ Bảy. Trong số cả ngàn con
người đó có Đại úy Trang Điểm.
Nói về Đại úy Trang Điểm, mới thoạt nghe cái
tên người ta nghĩ rằng anh chàng này kiểu cọ bằng cách tự
đặt cho mình một cái tên lả lướt giống con gái. Nhưng thật
ra ông ta họ Trang, tên Điểm. Chàng ta đi tù lúc mới 25 tuổi
khi còn mang trên vai cấp bậc đại úy đại đội trưởng. Như
vậy tính tới ngày hôm nay, chàng ta được 5 năm tuổi tù và 30
tuổi đời. Không biết có đúng không vì các cụ thường nói cái
tên do cha mẹ đặt cho dù muốn dù không cũng mang một định
mệnh nào đó. Chẳng hạn, các cô tên Bạch Tuyết nước da không
được trắng cho lắm. Các cô tên Sương cuộc đời tình ái thường
trắc trở. Các cô tên Thu Thủy tính tình thường lãng mạn. Các
cô tên Hiền cuộc đời thường êm đềm, phẳng lặng. Riêng anh
chàng Trang Điểm không biết rồi đây cuộc đời sẽ ra sao mà
chàng ta có nước da trắng như con gái, đôi lông mày cong và
đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng như mới vừa trang điểm cho nên
mọi người khi nhìn thấy chàng đều thán phục ông cụ, bà cụ
nào đó đã đặt cho chàng một cái tên thật “hết sẩy”.
Chàng ta nói năng rất nhỏ nhẹ, và có cái nhìn thật mơ mộng,
thư sinh. Mặc dù mang cái tên và dáng vẻ như thế nhưng theo
một số bạn, chàng ta đánh giặc rất “chì” và nhất là lúc ở tù
chàng ta luôn luôn giữ gìn khí phách, không xu thời hay làm
ăng–ten báo cáo. Thế nhưng một số tay “rắn mắt” cùng đội,
cùng buồng vẫn cứ nghi ngờ không biết anh chàng Trang Điểm
này có làm tròn “bổn phận công dân” hay không? Hay chàng ta
thuộc típ bất lực, chê đàn bà? Thế nhưng sau một thời gian
bí mật theo dõi, “xóm nhà lá” phải công nhận anh chàng Trang
Điểm này cũng bình thường như các chàng trai hào hùng khác.
Chiều nay, cũng giống như các tù nhân khác, Trang Điểm
cũng hối hả chuẩn bị một cái gì đó cho tối Thứ Bảy. Thế
nhưng thay vì chuẩn bị cà–phê, thuốc lá, củi lửa nấu nướng
linh tinh, chàng lại chuẩn bị một đàn cơ. Sau khi nhận một
mảnh ván hòm từ tay một người bạn ở Toán Lâm Sản
[2] lấy
được từ một nghĩa địa ven rừng, chàng lấy dao gọt thành hình
trái tim nhỏ, rồi cẩn thận lấy một miếng giấy nhám xin được
từ toán thợ mộc chà cho thật nhẵn, thật bóng.
Sở dĩ
mấy hôm nay Trang Điểm cùng một số bạn khác nảy ra ý định
cầu cơ là vì nguồn tin phát xuất từ cai tù cho biết trại
Z30–A được xây trên một nghĩa địa. Nghĩa địa có nhiều ma,
chắc cầu cơ sẽ linh thiêng lắm. Tuy nhiên xét cho cùng, đây
cũng là tâm lý chung. Cuộc sống tù đày mịt mù thăm thẳm
khiến người ta hết tin vào sức người mà tìm cách dò hỏi các
đấng thần linh, ma quỷ để xem tương lai ra sao. Chính vì thế
mà Trang Điểm và các bạn háo hức chờ đợi đàn cơ tối nay.
Khi tiếng kẻng điểm tù vang lên, sau một vài phút giây
chộn rộn, cả trại tù bỗng trở nên im ắng và lần lượt từng
toán xếp hàng hai, lầm lũi bước vào buồng. Sau khi cánh cửa
đã được khoá trái ở bên ngoài, thay vì hòa mình với sinh
hoạt hỗn tạp của tối Thứ Bảy, Trang Điểm vội vã mắc màn đi
ngủ sớm. Nhưng thực ra đây chỉ là cái kế. Khi trời đã dần
dần vào khuya, khi các “party”, ca hát “nhạc vàng”
[1] đã
tan và trả lại sự im lặng cho căn buồng thì Trang Điểm ngồi
nhỏm dậy. Để tránh kinh động những người chung quanh, anh
nhẹ nhàng thu gọn chiếc màn rồi thò tay giật chân người bạn
tù nằm bên cạnh. Như có ước hẹn trước, người bạn tù cũng mau
lẹ gỡ chiếc màn xuống, nhón lên bấu chân hai người bạn tù
nằm ở tầng trên. Chỉ trong phút chốc, 4 người đã tụ tập trên
chiếc chiếu của Trang Điểm và của người bạn tù nằm bên cạnh.
Trang Điểm cẩn thận lấy ra từ cái kệ đóng bằng vài thanh gỗ
trên đầu nằm hai cây nến, một bó nhang, và một tấm bìa lớn
bằng cỡ bàn cờ tướng. Dưới sự phụ giúp của mấy người bạn, 2
cây nến được thắp lên, 3 cây nhang được cắm vào một cái chai
nhỏ và bên cạnh là một ly nước lạnh, vài cái kẹo. Đó là tất
cả lễ lạt để cầu cơ và được xếp ngay ngắn trên đầu bàn cơ –
tức tấm bìa cứng lấy ra lúc nãy.
Bây giờ là 9 giờ
đêm. Trại giam đã tắt đèn để báo hiệu giờ đi ngủ của tù
nhân. Dưới luồng ánh sáng chập chờn của 2 ngọn nến, 4 cái
đầu chụm lại trên bàn cơ. Bàn cơ được thiết trí theo thứ tự
từ trên xuống dưới các số từ 0 tới 9; rồi các dấu Sắc,
Huyền, Hỏi, Ngã, Nặng; rồi các mẫu tự ABC... xếp lộn xộn.
Dưới hàng mẫu tự là các ô hình quả trám ghi các chữ Tiên,
Thánh, Phật, Ma, Quỷ. Hai bên tả hữu hình trái tim là hai
chữ Thăng–Giáng
[3] [4]. Sau khi chỉnh đốn lại lễ lạt và
hai ngọn nến, Trang Điểm từ từ móc trong túi ra miếng ván
hòm khắc thành hình trái tim rồi đặt lên bàn cơ. Khi Trang
Điểm làm dứt động tác này thì mọi người hiểu rằng giờ phút
quan trọng đã đến. Một người đưa mắt ra hiệu cho Trang Điểm
rồi nói khẽ, “khấn đi”. Nghe nói vậy Trang Điểm đưa tay cầm
lấy cây nhang, chắp hai tay trước ngực, mắt hơi nhắm lại rồi
lâm râm khấn một bài khấn nghe lạnh tóc gáy:
Hồn là
hồn ma không nơi nương tựa.
Hồn là hồn oan nơi bến bãi,
đầu ghềnh.
Hồn là hồn thác lúc tuổi xanh.
Hồn là hồn
hoang trên nấm mồ cô độc.
Xin theo ngọn gió,
Xin theo
áng mây.
Nếu hồn lạc bước đêm nay.
Xin ghé vào đây,
Cùng chúng tôi tâm sự.
Cho trọn niềm tri kỷ.
Giữa
ánh nến bập bùng, giữa không khí vắng lặng của nhà giam, lời
khấn vang lên như lời kêu gọi, mời mọc, lời truyền giao cách
cảm giữa cõi âm và cõi dương, giữa người sống và người chết,
giữa ma và người để cùng hội ngộ về đây giữa đêm khuya cho
trọn niềm khao khát. Khấn xong, Trang Điểm cẩn thận cắm cây
nhang vào cái chai rồi cùng một người đặt ngón tay trỏ lên
trên chiếc ván hòm và hồi hộp chờ đợi. Khoảng nửa phút sau
chiếc ván hòm bắt đầu cục cựa rồi như có một lực vô hình
thúc đẩy, miếng ván hòm vọt mạnh rồi đảo quanh chiếc bàn cơ
như người lên đồng. Thiếu tá Hiệp, một người lớn tuổi và
kinh nghiệm nhất trong bọn, thấy cơ đã giáng
[4], cho nên
mau miệng nói:
– Nếu hồn về chơi với chúng tôi, xin
hồn ăn kẹo đi.
Thiếu tá Hiệp vừa nói dứt lời, miếng
ván hòm đang quay vòng vòng quanh bàn cơ rồi đột nhiên ngưng
lại rồi xẹt về mấy cái kẹo... nằm im. Ít giây sau, áng chừng
hồn đã ăn kẹo xong, Thiếu tá Hiệp lên tiếng:
– Xin
mời hồn uống nước.
Theo đúng lời mời, miếng ván hòm
lại nhích về phía ly nước lạnh rồi nằm im. Ít giây sau Thiếu
tá Hiệp nói như dỗ dành:
– Nếu hồn đã về chơi với
chúng tôi, sau khi ăn kẹo và uống nước xong, hồn có thể về
chỗ để chúng tôi hỏi được không?
Thiếu tá Hiệp vừa
nói xong thì miếng ván hòm vọt về chỗ hình trái tim, nằm im,
chờ đợi. Đại úy Tuấn, người nãy giờ chỉ im lặng theo dõi,
nay bỗng lên tiếng hỏi:
– Xin hồn cho biết hồn là
Tiên, Phật, Thánh, hay Ma Quỷ?
Miếng ván hòm nghe lời
hỏi, từ từ chạy về phía chữ Ma, dừng ở đó vài giây rồi quay
trở lại vị trí cũ.
– Thế hồn là nam hay nữ?
Từ
vị trí vẽ hình trái tim, miếng ván hòm chạy ngay về chữ Nữ.
– Thế hồn năm nay bao nhiêu tuổi?
Đại úy Tuấn
vừa nói dứt câu thì cây cơ từ từ lướt về phía số 2 rồi số 4
ý muốn nói năm nay 24 tuổi.
– Thế hồn có biết anh
chàng đẹp trai này tên gì không?
Trước sự hồi hộp của
mọi người, miếng ván hòm đảo một vòng như thể trêu ghẹo rồi
từ từ chạy về chữ T rồi chữ Đ, rồi cứ chạy tới chạy lui hai
chữ T, Đ như thế.
Dường như chưa thỏa mãn với câu trả
lời, Đại úy Tuấn láu lỉnh hỏi:
– T, Đ có phải là
Trang Đài không?
Nghe nói vậy, miếng ván hòm đảo một
vòng rồi xẹt vào chữ Không.
– Nếu anh ta không phải
là Trang Đài thì có phải là Trang Điểm không?
Đại úy
Tuấn vừa nói dứt câu thì cây cơ lướt ngay về chữ Đúng.
Có lẽ sự thử thách đã quá đủ để chứng tỏ đàn cơ rất linh
thiêng cho nên 4 tay cùng đưa mắt nhìn nhau với vẻ thán
phục. Sau một phút giây im lặng, Thiếu tá Hiệp lại lên
tiếng:
– Thế hồn có biết tụi tôi là ai không?
Khi hỏi câu này trong thâm tâm Thiếu tá Hiệp cũng dự đoán
câu trả lời sẽ là “sĩ quan”. Thế nhưng từ vị trí Đúng, miếng
ván hòm chạy vụt qua vụt lại hàng mẫu tự ABC để rồi tất cả
đều nhận ra câu trả lời rất thông minh và cũng rất tức cười
đó là “tù cải tạo”.
Tới mức này thì ma và người đã
thể nhập làm một, đã tin cậy nhau cho nên người thì muốn hỏi
dồn dập mà ma thì cũng sẵn sàng giải đáp.
– Thế hồn
có biết anh chàng đẹp trai này bao giờ được thả không?
– 6 tháng.
– Thế còn tụi tôi?
– Một năm.
Suốt từ đầu đàn cơ tới giờ, người ngồi cơ là Đại úy
Trọng vẫn chưa hỏi một câu nào. Vốn là tay ngang tàng chẳng
sợ trời sợ đất, chàng lên tiếng hỏi như thể chọc ghẹo cô
gái:
– Hồn tên gì?
– Thu Thủy.
– Hồn
đẹp không?
– Đẹp.
– Hồn có chồng chưa?
– Chưa.
– Thế hồn có muốn lấy chồng không?
–
Có!
Thấy hồn ma đáp thế, tất cả 4 người đưa mắt nhìn
nhau. Chàng Trang Điểm nhà ta như một định mệnh xui khiến,
từ nãy tới giờ ngồi im, không hiểu sao lại buột miệng hỏi:
– Thế hồn muốn lấy ai?
Miếng ván hòm sau vài giây
bỗng chạy vụt qua hàng chữ ABC để rồi mọi người đều nhận ra
người mà cô gái muốn lấy làm chồng là Trang Điểm.
Câu
trả lời làm sửng sốt mọi người. Tuy nhiên vốn mang trong
người dòng máu lì, Đại úy Trọng ghé vào tai Trang Điểm, nói
nhỏ:
– Bọn mình kể như rạc gáo. Có ma lấy còn hơn
chẳng có “ma” nào chịu lấy mình. OK, cứ lấy! Chẳng chết
thằng Tây nào mà sợ.
Còn đối với chàng Trang Điểm,
họa phúc thế nào chưa biết, tuy nhiên buổi cầu cơ đến đây
coi như quá đủ. Sau một vài câu hỏi qua loa về tương lai,
hậu vận, Thiếu tá Hiệp khéo léo mời hồn thăng
[3] để chấm
dứt buổi cầu cơ. Sau đó 4 người lục đục quay về chỗ nằm,
giăng mùng, nằm vắt tay lên trán để theo đuổi những ý nghĩ
riêng tư.
* * *
Sau những giờ phút chộn rộn
chạy qua chạy lại để tham dự “party”, quay phim [5], nấu
nướng linh tinh, tắm giặt, thăm nuôi, đám tù của trại Z30–A
dường như cũng đã thấm mệt. Họ tản mác thành từng tốp nhỏ
dưới bóng mát của các cây xoài, cây mãng cầu xiêm để vừa nấu
nước trà, hút thuốc lào, tán gẫu hoặc đàn ca. Những bếp lửa
giờ đây đã đầy ắp than hồng. Thỉnh thoảng một vài ngọn gió
từ mé rừng thổi tới làm đong đưa hàng lá xoài. Một vài tiếng
gà gáy trưa vọng tới làm tăng thêm niềm cô đơn và nỗi nhớ
nhà của người tù khổ sai biệt xứ.
Cũng như những
người tù khác, chàng Trang Điểm cũng thấm mệt với những sinh
hoạt buổi sáng. Chàng ngồi dựa lưng vào hàng rào chấn song
sắt vừa để nghỉ trưa, vừa để vá lại quần áo. Buổi cầu cơ đêm
qua đã làm chàng mất ngủ cho nên sau một vài mũi kim, mắt
chàng trở nên nặng trĩu và chàng thiếp đi vào giấc ngủ trưa
lúc nào không hay.
Vừa chợp mắt được một ít phút,
chàng thấy từ phía cổng trại bóng một người con gái thoăn
thoắt bước vào. Dáng đi của nàng rất uyển chuyển. Nàng xách
trên tay một chiếc giỏ cho nên Trang Điểm nghĩ rằng đó là
một nữ cán bộ vào nhờ vả anh em tù chuyện gì đó hoặc cán bộ
phụ trách thăm nuôi đem hộ quà cho anh em nên Trang Điểm
không chú ý lắm. Thế nhưng chỉ thoáng sau người con gái đã
xuất hiện ở đầu nhà rồi lanh lẹ bước vào buồng, tiến tới chỗ
Trang Điểm. Khi Trang Điểm còn đang ú ớ, “Cán bộ kiếm ai?”
thì cô gái đã nhoẻn miệng, nói:
– Bộ anh không nhận
ra em à? Em là Thu Thủy đêm qua nói chuyện với các anh đây.
Dù đang ở trong giấc ngủ, đầu óc chàng cũng còn đôi chút
minh mẫn để nhớ ra rằng nếu cô gái này là Thu Thủy thì chắc
cô nàng phải là ma cho nên giật thót mình, ấp úng hỏi:
– Thế cô là... là ma hả?
Cô gái nhoẻn miệng cười
nói:
– Nếu em là ma thì anh có sợ không?
Quả
thật đây là câu hỏi trẹo bảng họng. Đường đường trong quá
khứ là đại đội trưởng tác chiến rồi năm năm cải tạo cọ sát
với địa ngục mà nói sợ ma thì yếu quá. Còn nếu nói không sợ
thì cũng kẹt cho nên Trang Điểm nói bừa:
– Sức mấy mà
sợ!
– Nếu không sợ thì anh thử rờ tay em xem có phải
là ma không.
Nói xong cô gái kéo tay anh chàng Trang
Điểm rồi đặt lên bàn tay trắng muốt của mình. Chàng Trang
Điểm nhà ta giống như các chàng trai cải tạo khác, 5 năm
phải “ăn chay nằm đất” không biết đàn bà là gì mà bỗng nhiên
được nắm cánh tay trắng muốt của một cô gái như thế này thì
tay chàng có run lên cũng là lẽ thường. Có điều trong giây
phút rung động như thế, chàng vẫn còn tỉnh táo để nhận ra
rằng cánh tay của cô gái mềm mại và ấm áp chứ không lạnh
tanh như ma như người ta vẫn thường nói. Cho nên chàng nghĩ
rằng cái ám ảnh ma quái kia là không thực và người con gái
đang đứng trước mặt đây là người thực 100% cho nên chàng
hứng chí nói:
– Ồ, em đâu phải là ma!
Nghe nói
thế cô gái chỉ nhoẻn miệng cười. Nàng tự nhiên ngồi xuống
bên cạnh Trang Điểm, tay thoăn thoắt lấy ra từng món đồ
trong chiếc giỏ, miệng mau mắn nói:
– Lần đầu tiên đi
thăm nuôi em không biết phải mang theo những gì. Em tạm mang
theo ít trà, cà–phê, thuốc lào, mì gói, thịt kho, và ít xôi
nếp để anh dùng đỡ. Kỳ sau muốn gì anh cho em biết để mang
vào.
Lợi dụng lúc cô gái đang sắp xếp đồ đạc, Trang
Điểm lén ngắm nhìn. Dưới con mắt tinh đời của chàng thì
chàng phải công nhận rằng cô gái rất đẹp. Dù đang mặc chiếc
áo cánh màu hoa cà và chiếc quần lãnh đen nhưng thân hình
nàng rất cân đối, uyển chuyển. Nàng có đôi mắt quyến rũ đến
lạ lùng. Nàng vừa có vẻ đằm thắm của người vợ hiền, lại vừa
có cái ranh mãnh của cô gái thông minh, cho nên càng nhìn
Trang Điểm càng ngây ngất.
Khi lên tiếng hỏi mà chẳng
thấy Trang Điểm trả lời, cô gái ngửng đầu lên và bắt gặp anh
chàng đang ngây người ra nhìn mình. Cô gái bật cười nói:
– Anh đa tình vừa vừa chứ. Mới gặp nhau một lần mà đã
nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?
Nói rồi
cô gái thu dọn mớ đồ thăm nuôi vào cái giỏ rồi cẩn thận đặt
trên chỗ cửa sổ ngay đầu nằm của Trang Điểm, rồi bạo dạn leo
lên ngồi dựa lưng vào tường, ngay bên cạnh Trang Điểm.
Bị cô gái chế diễu thế, Trang Điểm đỏ bừng cả mặt, nhưng
với bản tính gan lì, bạo dạn, chàng phản công lại liền:
– Thế tại sao em chọn anh?
Nghe nói vậy, cô gái
cười khúc khích, nói:
– Anh đẹp trai thế này không
yêu cũng uổng.
Lời nói như mật rót vào lòng khiến
Trang Điểm không còn kiềm chế nổi men tình đang bốc. Nhìn
trước nhìn sau thấy căn buồng vắng hoe, chàng đưa tay ôm đại
cô gái vào lòng mà nàng cũng chẳng phản ứng gì. Và hai người
cứ ngồi yên như thế một hồi lâu. Lát sau Thu Thủy gỡ tay
Trang Điểm ra, vừa sửa lại mái tóc, vừa nói:
– Anh lo
gì. Tối nay em sẽ ở lại với anh. Nè, anh cũng thuộc típ háu
ăn lắm đấy nhé.
Lúc này hai người đã vượt qua hàng
rào ngăn cách. Ngồi một hồi lâu, nhìn ra ngoài bóng nắng,
áng chừng đã tới giờ cơm chiều, Thu Thủy nói:
– Thôi
đến giờ em phải về. Tối nay khoảng 10 giờ em sẽ đến thăm
anh.
Nói xong Thu Thủy tần ngần nắm tay Trang Điểm,
nắm một hồi lâu rồi từ từ buông ra rồi quay lưng ra phía cửa
rồi bóng nàng vụt tan biến mất vào chiếc sân của trại tù
rộng mênh mông.
Khi Thu Thủy vừa đi khỏi thì ngoài
sân đã có tiếng ồn ào rồi tiếng người tru tréo:
– Ê,
Trang Điểm! Bộ ông nói chuyện với ma ở trong đó hay sao mà
không chịu ra lấy cơm? Bộ chê cơm tù rồi phỏng?
Đó là
tiếng gọi của mấy người bạn cùng buồng. Tiếng ồn ào đã kéo
chàng ra khỏi cơn mê. Khi chàng vừa dụi mắt, vừa lảo đảo
đứng dậy, dù đầu óc chưa được tỉnh táo lắm, chàng vẫn còn
nhận ra mùi hương thoang thoảng đâu đây. Và trên đầu nằm
dường như vẫn còn nguyên chiếc giỏ xách với tất cả các món
đồ mà Thu Thủy đem tới lúc nãy.
Hôm đó vào khoảng 10
giờ tối. Khi mọi người trong buồng đã ngủ yên thì Thu Thủy
xuất hiện ngay chỗ nằm của chàng. Nàng mặc một bộ bà ba
trắng, tóc nàng để xõa cho nên dưới bóng trăng rọi qua hàng
chấn song, nàng trông đẹp như một cô gái Liêu Trai. Khi
Trang Điểm nhỏm dậy thì chàng thấy nàng mỉm cười vén màn
lên, rồi chui tọt vào, nằm ngay bên cạnh Trang Điểm. Thế là
anh chàng diễm phúc nhà ta tìm lại được cái thú tuyệt vời
của đàn ông đó là “đêm động phòng hoa chúc”. Và cứ thế cuộc
sống của đôi tình nhân này kéo dài mãi cho tới sáu tháng
sau.
* * *
Đấy là cái thế giới riêng của chàng
Trang Điểm. Còn đối với các bạn tù thì sao? Kể từ sau đêm
cầu cơ người ta thấy Trang Điểm như kẻ mất hồn. Anh thường
lang thang, thơ thẩn một mình và nói năng lảm nhảm. Tệ hại
nhất, vào những bữa cơm chiều, chàng thường dọn thêm một cái
chén, một đôi đũa như thể chờ ai đến rồi vừa ăn vừa lảm nhảm
như thể nói chuyện với người thuộc thế giới vô hình. Một số
người thấy vậy tỏ ra ái ngại và có ý trách cứ mấy tay tổ
chức cầu cơ ngày hôm ấy đã chơi chuyện dại dột. Tuy nhiên
một số khác lại cho rằng biết bao người đã cầu cơ nhưng có
sao đâu? Vả lại theo các sách vở nói về ma quỷ thì ma quỷ
rất sợ nhà tù. Tại cái địa ngục này thì đám cải tạo nhà ta
không thành ma thì thành cái gì nữa? Nào là ma đói ma khát,
ma bị vợ bỏ, ma tứ cố vô thân. Ma ở tập trung đông đảo như
thế này thì còn ma nào dám đến phá nữa? Do đó chuyện cầu cơ
đêm đó là chuyện tào lao, hơi đâu mà tin. Có điều lúc sau
này Trang Điểm trông hốc hác. Nhiều đêm anh không ngủ mà cứ
lục đục, nói năng, lúc cười lúc khóc khiến anh buồng trưởng
phải báo cáo trực trại để có thể phải chở chàng ra nhà
thương điên không biết chừng. Mới đầu các giám thị không
chịu tin, nhưng sau khi cho người bí mật theo dõi, công an
cai tù phải công nhận rằng Trang Điểm mắc bệnh tâm trí tức
bệnh điên khá nặng nếu không thả ra thì phải giam riêng ở
buồng cách ly để khỏi phá phách người khác.
Hôm nay
là sáng Chủ Nhật, cũng như hàng trăm sáng Chủ Nhật khác. Tuy
nhiên có điều đặc biệt là hôm qua có một toán tù mới chuyển
trại đến trong đó có một vị thượng tọa tên Thích Minh Tâm.
Nghe nói thầy Minh Tâm tu theo Mật Tông
[6] cho nên thầy rất
rành về tà ma, bùa chú.
Theo tâm lý chung, mỗi khi tù
được chuyển đến một trại mới thường chạy qua các buồng để
tìm xem có ai thân quen không. Vậy thì thầy Minh Tâm có ghé
qua đây cũng chẳng phải vì chàng Trang Điểm này. Tuy nhiên
vừa mới bước vào thì thầy khựng lại và quay qua nói với anh
buồng trưởng:
– Cậu ạ, buồng này lạ lắm. Chuyện người
chết trong tù là chuyện thường. Sau khi chết rồi thì oan hồn
hoặc đầu thai hoặc vào địa ngục chứ không có ai ở nhà tù cả.
Thế nhưng buồng này lại có nhiều âm khí. Để thầy xem.
Nói xong thầy bước hẳn vào bên trong, vừa đi vừa trầm
ngâm, cuối cùng thầy dừng lại chỗ nằm của Trang Điểm, lấy
tay chỉ rồi nói:
– Âm khí tụ ở chỗ này. Lạ lắm! Lạ
lắm!
Ngay lúc đó thì Trang Điểm cũng từ bên ngoài,
thất thểu bước vào. Khi nhìn thấy thầy Minh Tâm anh khựng
lại và có ý quay lui. Nhưng chỉ cần nhìn sắc diện của Trang
Điểm thì thầy cũng đã đoán ra câu chuyện cho nên thầy nói
nhỏ với anh buồng trưởng:
– Âm khí phát ra từ người
này.
Nghe nói thế anh buồng trưởng giật mình và bắt
đầu kể hết những dấu hiệu bất thường của Trang Điểm trong 6
tháng qua cho thầy nghe. Nghe xong thầy gục gặc đầu nói:
– Thầy có thể chữa được người này. Gọi anh đó đến gặp
thầy.
Thế rồi dưới sự vỗ về của thầy Minh Tâm, của
anh buồng trưởng và một số bạn, Trang Điểm dần dần tỉnh táo
và anh thú thực kể từ sau đêm cầu cơ anh đã ăn nằm với Thu
Thủy như thế nào. Nghe xong thầy thở dài nói:
– A Di
Đà Phật! Họa phúc khôn lường. Người âm này chưa hẳn là người
xấu. Thế nhưng người âm không thể sống chung với người
dương. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì khoảng nửa tháng nữa
con sẽ mất hết tinh khí mà chết. May cơ duyên gặp thầy. Thầy
cho con tấm bùa này thì người đó không sao gần con được nữa.
Nói xong thầy tháo chiếc tượng Phật đeo ở cổ. Thầy niệm
chú rồi choàng tượng Phật đó vào cổ Trang Điểm. Làm xong,
thầy ra hiệu cho mọi người im lặng rồi thầy ngồi thế kiết
già [7], tay bắt ấn Tam Muội
[8] như thể xuất hồn vào một
cõi xa xăm nào đó.
Hôm ấy vào khoảng 10 giờ đêm, Thu
Thủy lại xuất hiện trước chỗ nằm của Trang Điểm. Thay vì
nhoẻn miệng cười như mọi lần, nàng bật khóc như mưa như gió.
Khóc xong nàng nói:
– Cái tượng Phật kia làm em không
thể nào gần anh được nữa. Duyên nợ giữa anh và em tới đây
hết rồi. Hôm qua em gặp thầy, nghe thầy khuyên giải em đã
giác ngộ.
Nói đến đây như thể quá xúc động nàng lại
bật khóc. Khóc một hồi nàng kể lể:
– Năm xưa em là cô
gái giao liên ở vùng này. Trong một chuyến công tác em bị
lính của Sư Đoàn 18 bắn chết. Mới đầu em hận các anh lắm.
Nhưng sau ngày 30/4/1975 em thấy bọn chúng nó tàn ác quá.
Bao nhiêu người chết oan xuống đây gặp em, em đâm ra tỉnh
ngộ. Vì muốn làm một cái gì đó để chuộc lỗi cho nên em đã
tình nguyện làm... làm vợ anh.
Nói đến đây nàng lại
tấm tức khóc. Hồi lâu nàng lấy tay quệt nước mắt nói tiếp:
– Vì em theo Chủ Nghĩa Duy Vật không tin vào Nhân–Quả
cho nên em không thể đầu thai thành người mà thành kiếp
chồn. Ngày mai hết hạn 6 tháng anh sẽ được thả và nghiệp của
em cũng đã hết rồi. Nếu anh không quên ân tình cũ, trên
đường về nhà anh nhớ ghé qua cây đa lớn ở mé rừng. Nếu thấy
xác của con chồn hương nằm đó thì tức là em đã hóa kiếp và
được đầu thai. Xin chôn cất em tử tế anh nhé!
* * *
Sáng ngày hôm sau, khi các đội còn đang tập họp ở sân
trại để chuẩn bị lao động thì viên công an trưởng ban hồ sơ
từ ngoài cổng bước vào. Hắn lấy ra một tờ giấy rồi khoát tay
ra lệnh cho tất cả mọi người yên lặng để đọc lệnh tha đặc
biệt trong đó chỉ có một người duy nhất là Trang Điểm với lý
do bệnh tâm trí.
Thế rồi dưới sự phụ giúp của các bạn
tù, Trang Điểm được hộ tống lên văn phòng để làm thủ tục
phóng thích. Khoảng một giờ sau, trên con đường từ trại tù
tới Ngã Ba Ông Đồn người ta thấy bóng dáng thất thểu của
Trang Điểm. Khi tới bìa rừng, nhớ lời dặn của Thu Thủy,
chàng tiến tới gốc cây đa cành lá la đà. Và ngay dưới gốc
cây, trên đám cỏ khô, xác một con chồn hương nằm đó. Chàng
vội vàng quỳ xuống ôm xác con chồn vào lòng. Xác của con
chồn vẫn còn ấm và tự nó tỏa ra mùi thơm gạo nàng hương
giống như mùi da thịt của Thu Thủy và chàng bật khóc. Khóc
một hồi, chàng lượm một cành cây, đào một cái hố nhỏ chôn
xác của con chồn ở đó.
Trên con đường mòn trở ra con
đường đất đỏ, bóng dáng trơ trọi của Trang Điểm nổi bật trên
khu đồi bắp bạt ngàn vừa mới thu hoạch xong, nằm gục chết
như một khu rừng khô cháy. Đôi mắt của Trang Điểm vẫn còn
ngấn lệ. Chàng vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Xin cám ơn Thu
Thủy. Trong cái xã hội đầy thú tính như thế này sống với em
mà anh cảm thấy ấm cúng hơn là sống với người. Xin cám ơn sự
có mặt của em trong những ngày tháng cay đắng nhất của kiếp
tù. Xin cám ơn Thu Thủy.
Đào Văn Bình
(Trích tuyển tập truyện ngắn Hương
Xót Xa xuất bảnb tại Hoa Kỳ năm 1998)
Tác giả ghi chú:
[1] Nhạc vàng:
Miền Bắc cho rằng nhạc Miền Nam ủy mị, đồi trụy cho nên gọi
đó là “nhạc vàng”. Màu vàng là màu yếu đuối. Ở các trại tù
Miền Bắc nếu bắt gặp tù hát “nhạc vàng” có thể bị cùm biệt
giam.
[2]
Toán lâm sản: Toán đốn gỗ trên rừng.
[3] Thăng:
Bỏ đi.
[4]
Giáng Nhập: vào tới.
[5] Quay
phim: Kể chuyện.
[6] Mật Tông: Một tông phái Phật Giáo thịnh
hành ở Tây Tạng chuyên đọc tụng các thần chú của kinh.
[7]
Thế kiết già: Còn gọi là thế ngồi hoa sen, hai lòng bàn chân
hướng lên trời.
[8]
Ấn Tam Muội: Các ngón tay ở vị thế mà Phật
Giáo nghĩ là an trụ tâm.
thiên sứ micae – thánh bổn mạng sđnd qlvnch
|
hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
nguồn: internet eMail by cathy chuyển
Đăng ngày Thứ Ba, April 15, 2025
tkd . Khoá 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH