Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
LÍNH
Tác giả:
Trần Ngọc Toàn, Khóa 16 VBQGVN
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Người lính Nhảy Dù lật
đật nhảy vào, la lớn: Có thằng lính Thủy Quân Lục Chiến nằm trong
này. Người lính thứ hai kẹp súng bước nhanh tới, cũng nói lớn: Nó
còn mang súng nữa. Người thứ nhất cúi xuống như muốn nâng người
lính TQLC bị thương lên nhưng buột miệng la lớn: “Chân nó thúi
như mùi chuột chết, tụi bây ơi”. Một người dáng như Tiểu đội
truởng nói: ‘Hai đứa tụi mày xúm nhau bồng nó ra ngoài đuờng. Đám
TQLC đang theo mình đó.’
Đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo nhưng đã
quá đuối sức sau ba ngày bò một mình xuyên rừng. Hôm nay là ngày
3 tháng 1 năm 1965. Hai tay tôi vẫn giữ chặt khẩu súng AR 15 còn
độ 15 viên đạn. Hai người lính Nhảy Dù của Tiểu đoàn 5 tiếp viện
đưa tay xốc bổng tôi ra mặt đuờng trước cổng phía Đông của làng
Bình Giả. Đám lính TQLC chạy vội xuống. Chợt Binh 1 Hai “Ốm” la
lên: Trời ơi! Sao Mai còn sống. Hạ sĩ Khanh, mang máy truyền tin
Đại đội, nhào xuống nắm tay tôi vừa khóc vừa nói thổn thức: Tôi
ân hận vì bỏ Sao Mai lại. Mấy ngày nay tụi tui lục tìm Sao Mai
khắp nơi nhưng không thấy.(Sao Mai là danh hiệu của Đại đội
trưởng) Tự nhiên, lúc ấy, tôi bị mất tiếng. Cổ khô rát. Tôi chợt
nhìn lại hai vết thương ở bắp chân và đùi phải nay đã loi ngoi
đầy dòi và kiến.
Mãi lúc ấy, tôi mới thấy đau nhức lên
tận óc. Khi người lính Y tá chạy tới, tay cầm chai rượu trắng để
đi nhặt xác, tôi với tay giựt lấy chai rượu, mở nắp, nhổm người
đổ vào hai vết thương đã ung thối. Dòi và kiến rớt xuống đất một
dề lổn ngổn. Mấy ngưới lính sống sót của Đại đội 1 của Tiểu đoàn
4 TQLC, xúm nhau khiêng bỏ tôi lên chiếc chõng tre thay băng–ca,
do dân làng cung cấp.
Tôi giao khẩu súng AR 15 cho B1 Hai Ốm.
Chợt nhớ, tôi hỏi: Còn Đại úy Peter Cook đâu? Binh 1 Nguyễn Văn
Hai kể khi dẫn vị Sĩ quan TQLC MỸ, du hành quan sát, rời trận
địa, ra khỏi bìa rừng liền bị VC ở vòng vây thứ nhì chận bắt. Đại
úy Cook đã bị thương ở đùi. Trước đó, trong tiếng súng vẫn còn nổ
dòn, tôi lấy băng cá nhân bó chặt vết thương chân của Đại úy
Cook, rồi bảo B1 Hai kè ông chạy về phía rừng hướng làng Bình Giả
vì tôi biết sau cùng phải phá vòng vây rút quân về Bình Giả. Ngay
tối ngày 31 tháng 12 năm 1964, VC trói tù binh giải giao khỏi
trận địa. Trong đêm tối, B1 Hai đã lủi trốn vào bụi rậm và sau đó
chạy thoát về Bình Giả. Đại úy Peter Cook bị bắt chuyển về Chiến
khu D nhưng do thương tích không được cứu chữa nên ông chết trong
mật khu VC năm 1968. Năm 1972, khi trao trả tù binh, VC mới chính
thức loan tin, khi ông đã được thăng cấp lên trung tá.
Tôi được anh em khiêng vào làng. Dân
chúng bu lại hỏi thăm vì tôi là người sống sót cuối cùng. B1 Hai
vội vàng chạy đi pha cho tôi một ly sữa nóng. Đại tá Nguyễn Thành
Yên Tư Lệnh Phó Lữ đoàn TQLC từ đâu đến nắm lấy tay tôi nói lập
bập: Vậy là em sống rồi. Cố gắng lên. Hai người bạn cùng khóa Võ
Bị của tôi đã chạy tới mừng rỡ. Trung úy Đỗ hữu Tùng, là Đại đội
truởng ĐĐ2 và Trung úy Nguyễn Đằng Tống ĐĐT/ĐĐ4 cười nói: Mấy
ngày nay, tối nào tao với thằng Tùng cũng đứng vái mày chết chỗ
nào về chỉ cho biết vì tìm hoài không thấy mày đâu hết.
Tôi chợt nhớ lục túi quần, lôi sấp tiền
luơng tháng mới lên Trung úy còn nguyên, trao lại cho Tống. Bây
giờ, tôi đã phát âm được nên nói là không biết trực thăng sẽ tải
thương về đâu nên giao lại cho bạn giữ. Tống cười đùa lỡ tao xài
hết thì sao. Chừng một giờ sau, một chiếc trực thăng Hoa Kỳ, từ
Vũng Tàu bay lên, đáp xuống ngoài bãi trống. Đám lính khiêng tôi
ra. Hai xạ thủ trên trực thăng lôi băng–ca nhảy xuống và đẩy tôi
lên. Những người sống sót của TĐ4 TQLC tiếp tục phối hợp với TĐ5
Nhảy dù vào trận địa lấy xác đồng đội chuyển về làng Bình Giả.
Sau này một số đã được xe đưa về an táng bên Trung Tâm Huấn Luyện
Vạn Kiếp ở Phước Tuy.
Trên trực thăng, một người lính Mỹ mồi
điếu thuốc Malboro đưa vào môi tôi với ánh mắt an ủi. Một người
nói lớn mình bay về Quân Y viện Vũng Tàu. Tôi nói Thank you. Sau
này, tôi nghe mấy người lính bảo may mà ông được về Quân Y Viện
Đại Hàn, ở Vũng Tàu. Nếu về QYV Cộng hòa, bác sĩ thấy chân ông bị
thúi là họ cưa bỏ chân ông rồi vì thương binh đông quá. Nhớ lại
lúc chiều tối ngày 31 tháng 12. Ngày hôm sau tôi lên 25 tuổi.
Tiểu đoàn tôi theo lệnh chuyển quân vào tìm xác phi hành đoàn
Trực thăng Hoa Kỳ, bị bắn rớt tối ngày 30/12 khi lên vùng yểm trợ
làng Bình Giả, đẩy lui cuộc tấn công nửa đêm về sáng của VC. Do
họ bay thấp bắn đuổi theo quân VC.
TĐ4 TQLC đã bị hai Trung Đoàn 260 và
261 chính quy tân lập, thuộc Sư đoàn 9 do tên Trần Đình Xu chỉ
huy, bao vây. Sau ba đợt tấn công tiền pháo hậu xung bị đẩy lui,
từ sau 4 giờ chiều cho khi trời tối hẳn, chúng tràn ngập phòng
tuyến. Tôi gom được hơn 10 người ra lệnh vừa bắn vừa ném lựu đạn
mở đuờng máu về phía rừng, hướng làng Bình Giả. Lúc chiều, khi
quỳ bắn tỉa VC tôi đã bị một phát đạn vào bắp chân phải. Tôi chỉ
thấy một sức mạnh hất mạnh chân tôi. Nhưng không thấy đau và cảm
thấy máu chảy xuống ấm theo chân phải.
Bấy giờ, tôi chạy giữa hai người lính
là Hạ sĩ Nguyễn Tú mang máy truyền tin Tiểu đoàn và Nguyễn Văn
Khanh máy cấp Đại đội. Vừa sát bìa rừng, tôi nghe một tiếng huỵch
và Tú ngã xuống, cùng lúc một sức mạnh đẩy qua đùi phải khiến tôi
loạng choạng ngã xuống theo. Tú nằm bất động. Tôi thấy một nấm
đen trước ngực Tú. Tôi lay mạnh nhưng Tú đã chết ngay. Tôi vội
lôi chiếc máy truyền tin ra khỏi lưng Tú và kê súng bắn phá hai
phát. Tức thì, tôi nghe tiếng chân chạy rầm rập trong ánh lửa đạn
xí xèo. Tôi vội dấu khẩu súng dưới lưng và nằm giả chết bên Tú.
Một tên VC, choàng cây lá ngụy trang
xông tới, đạp vào xác Tú rồi nổ mấy phát súng kết liễu. Rồi hắn
quay qua phía tôi giơ chân đạp vào người tôi và nổ một loạt đạn
“ân huệ”. Một viên đạn tiểu liên K50 trượt qua bên sườn trái của
tôi làm bỏng da và cháy áo. Tôi biết ngay mình đã thoát chết và
nằm im chờ đợi. Vừa lúc, tôi nghe VC ới ới kêu rút quân khi máy
bay lên vùng thả trái sáng. Tôi không hề thấy đau đớn gì có lẽ do
viên đạn đi quá nhanh và tôi đang bận tâm đối phó, điều quân.
Độ 15 phút sau, trực thăng đáp xuống
phi trường Vũng tàu. Một chiếc xe dodge cứu thương nằm chờ bốc
tôi lên xe và đóng cửa bít bùng. Một lúc sau, tôi thấy xe chậm
lại. Bỗng có nhiều tiếng đập vào khung xe. Tôi quay nhìn thấy hai
bên khung kính lố nhố bóng người đàn bà đập đập hai tay và nói lô
nhô. Mãi đến lúc xe dừng lại, cánh cửa mở ra, hai người lính Đại
Hàn, chắc là Y tá, lôi chiếc băng–ca ra. Đám đông vợ con lính bu
quanh la lớn: “Ai vậy! Nhận ra ai không?....” Tôi giơ tay chào
nhưng không nói. Chợt tôi thấy Trung sĩ Bình là văn phòng trưởng
của Đại đội. Ông không nhận ra tôi cứ chồm tới hỏi lớn Ai dzậy ai
dzậy!
Tôi được
nguyên 4, 5 người lính y tá Đại Hàn chen nhau cô lập đám đông và
đưa tôi vào phòng cứu cấp. Một cô Điều dưỡng Đại Hàn, mang lon
Trung úy, mặt tròn xinh xắn, còn khá trẻ, bước tới bên cạnh, nói
tiếng Anh giọng Đại Hàn: “Tôi là Trung úy Điều dưỡng Chung Do
Lin, Quân Y viện Đại Hàn. Anh biết hôm nay là ngày nào không?”
Tôi ra hiệu xin tờ giấy và cây viết. Khi nhận được, tôi chồm dậy,
viết bằng tiếng Anh. Tôi là Trung úy Trần Ngọc Toàn, số quân 60A
402 189 thuộc ĐĐ1 TĐ4 TQLC. Tôi bị trúng 3 phát đạn trong trận
Bình Giả, vào tối ngày 31 tháng 4 năm 1964 và phải bò trong rừng
3 ngày. Cho đến hôm nay là ngày 3 tháng 1 năm 1965. Xin bác sĩ
đừng cưa bỏ chân tôi. Cám ơn nhiều lắm.
Trung úy Chung Do Lin cầm tờ giấy đọc
xong nhìn tôi cười đẹp như nàng tiên. Một lúc sau, tôi nghe tiếng
nói lớn vọng từ bên ngoài vào. “Trời ơi! Trung úy Toàn còn sống
mà tui nhìn không ra ổng” tiếng của văn phòng trưởng Đại đội của
tôi. Mãi một lúc sau, một người mắc áo choàng phòng mổ bước vào
với Trung úy Chung Do Lin, đến bên tôi, nói: “Tôi là Y sĩ Đại úy
Kim Kee Young. Tôi sẽ lo cho anh. Bây giờ anh sẽ được đưa qua
chụp quang tuyến rồi vào phồng mổ.” Tôi nói thank you a lot.
Sau đó hơn nửa tiếng, khi vào phòng mổ,
Trung úy Chung Do Lin, trong áo choàng, đã nhanh nhẹn cầm cây que
bông gòn và chai thuốc. Tôi bị lột trần như nhộng. Nàng mạnh tay
đổ thuốc khử trùng rồi dùng cây que thọc xuyên qua đùi tôi chà
rửa. Tôi cắn răng chịu đau thấu xương. Hai tay tôi bám chặt thành
giường. Đau quá tôi lại choàng tay ôm ngang lưng Trung úy Chung
Do Lin liền bị nàng xòe tay trái theo ngón võ Tae kwon Đo dứ dứ
vào mặt tôi. Nhưng tôi vẫn không buông tay ra. Thà chết trong tay
người đẹp. Tôi mới lên 25 tuổi còn độc thân và liều mạng.
Nửa giờ sau tôi được đưa vào phòng
lạnh. Tôi chỉ bị gây tê mê ở chân, từ đùi xuống. Qua kính chiếu
trên giường mổ, tôi theo dõi thấy Bác sĩ Kim Kee Young cắt bỏ
từng phần bắp thịt đùi và bắp chân phải đã bị thối rữa. Bác sĩ
Young cho biết tôi đã quá may mắn như gặp phép lạ. Viên đạn AK
bắn xuyên từ bắp đùi trái sang phải, phá vỡ miệng lớn bằng một
bàn tay xoè ra. Chỉ cần nhích lên 1cm là phá vỡ động mạch chính
sẽ làm cho tôi mất hết máu và chết trong rừng. Hoặc chỉ nhích
xuống một 1cm sẽ làm vỡ xương đùi tôi ra khiến tôi không bò xa
được và sẽ bị cưa bỏ chân nếu sống sót. Tôi nghĩ chắc Mẹ tôi đã
che chở cho tôi. Tôi cũng tin chắc tôi chưa tới số chết.
Một năm sau, khi trở ra đơn vị, một hôm
một người lính cũ của Đại đội tôi ghé thăm. Anh là Hạ sĩ Nguyễn
Hiệp, cha mẹ gốc người Bắc vào đồn điền Cao su Trị Tâm. Anh vui
vẻ kể. Trong trận Bình Giả, anh bị bắn trúng tất cả 12 phát đạn
vào người. Khi được trực thăng Việt Nam chuyển về Quân Y viện
Cộng Hoà, anh bị ngất xỉu. Mấy người lựa thương tưởng anh chết
rồi nên khiêng bỏ vào nhà xác. Do còn nhiều xác chết tồn đọng nên
họ bỏ anh gần sát cửa vào. Nửa đêm anh chợt tỉnh dậy. Nhìn quanh
thấy toàn xác chết, anh ráng sức bò ra cửa về hướng khu điều trị
có đèn sáng. Mấy người thương binh chợt thấy la hoảng lên có ma
và bỏ chạy. Anh cứ bò tới cho đến lúc Y tá xuất hiện và biết anh
còn sống nên bỏ lên băng–ca khiêng vào phòng cấp cứu. Hạ sĩ
Nguyễn Hiệp bị VC bắn vào người tất cả 12 viên đạn nhưng anh
không chết vì không trúng chỗ hiểm. Số anh chưa chết. Nhưng Hiệp
được phân loại Phế binh và giải ngũ.
Khi trong phòng mổ, tôi được một Trung
sĩ Đại Hàn hiến máu vì dự trữ máu O không còn. Máu của tôi cho
người khác được nhưng chỉ nhận cùng loại máu O.
Đơn vị cho Binh 1 Hoà vào túc trực
trong bệnh viện chăm sóc tôi. Tôi bảo anh nhờ vợ nấu cơm cho tôi
ăn thay cơm bệnh viện. Khi chân bị băng chặt từ đùi trở xuống,
mỗi chiều, người đẹp Đại Hàn Trung úy Chung Do Lin cám cảnh, cho
tôi lên xe lăn đẩy lòng vòng dưới vườn hoa, dù tiếng Anh của tôi
và nàng không đong được nửa cân. Tôi tìm thấy niềm vui và hạnh
phúc. Trong khi, tôi mãi nhớ 122 anh em của Tiểu đoàn 4 TQLC đã
ngã xuống trong trận Bình Giả. Trong số ấy có đến 20 sĩ quan, với
Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Văn Nho, Tiểu đoàn phó Trần Văn Hoán, Đại
Đội trường ĐĐ 3 Trịnh Văn Huệ K17VB, Võ Văn Song. Nguyễn Lương
Bằng và Thủ khoa khóa 19 Võ bị Võ Thành Kháng và Nguyễn Văn Hùng
gốc Thiếu sinh quân chưa kịp lãnh luơng... Họ đã chiến đấu vô
cùng dũng cảm và làm cho VC phải khiếp sợ Thủy Quân Lục Chiến.
Những chiến sĩ vô danh!
Trần Ngọc Toàn,
Khóa 16 VBQGVN
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: phong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Đoàn Hữu Định chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu,
July 10, 2020
Ban kỹ thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang