Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Bút
ký
Chủ đề:
MT–68
Tác giả:
Đặng Chí Hùng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Những sự thật không thể chối bỏ – Ai làm cho Huế đau thương?
Ghi chú: tấm ảnh trên được đồ theo đường biên
giới tỉnh Thừa Thiên–VN. Khung bản đồ sơn mầu tang trắng tượng
trưng “Vành Khăn Tang cho HUẾ”; sau
khung bản đồ là một số hình ảnh được ghép lại từ những tấm ảnh do
tác giả bài này cung cấp. Tấm ảnh trên tượng trưng cho
Biến cố Tết MẬU THÂN 1968
[BCTMT–68] mà HUẾ là
tâm điểm. Nó nhắc nhở cho dân tộc VN nói chung và toàn dân xứ HUẾ
cách riêng không bao giờ quên được
BCTMT–68
này! BCTMT–68
do đảng csVN gây nên toàn cõi miền nam nước Việt vào năm 1968.
Một TỘI ÁC tày đình mà nhân loại không thể quên và tha thứ!
Mỗi độ Xuân về, chúng ta hãy chắp tay tưởng niệm & nguyện cầu
Trời cao cho ngàn ngàn vong linh vô tội đã bị bọn vô thần csVN
tàn sát trong BIẾN CỐ
TẾT MẬU THÂN 1968 sớm
được siêu thoát. Trân trọng.
–bkt.
Trong một dịp đến Huế, tôi đã được
gặp và nói chuyện với một anh bạn hơn tôi gần 10 tuổi. Anh ấy là
con của một nữ chiến sĩ quân đội nhân dân Việt Nam và anh ấy vừa
xin ra khỏi đảng. Tôi vô tình gặp anh và anh đề nghị tôi giữ kín
danh tính cho anh đến ngày đất nước có tự do, dân chủ thực sự anh
ấy sẽ công khai tất cả những sự thật đau thương của Huế năm 1968
mà mẹ của anh chính là một nhân vật trong cái gọi là “phe chiến
thắng” ấy.
Mẹ
của anh là trung đội phó một trung đội chuyên đi chặt đầu, treo
cổ và chôn sống đồng bào tại Huế. Khi bà thức tỉnh thì bà đã bị
chết một cách kỳ quái không rõ nguyên nhân và đến nay mặc dù bà
mẹ của anh chết trong chiến tranh nhưng vẫn không được công nhận
là liệt sĩ. Cũng bởi vì cuốn nhật ký ghi lại tội ác của bà và
những nhận xét có phần ăn năn của bà đã khiến nó bị bộ chỉ huy
quân sự tỉnh Thừa Thiên–Huế tịch thu mất.
Trong khuôn khổ bài này tôi xin không
bình luận về anh ấy và cũng không bình luận về câu chuyện của bà
mẹ anh ấy. Nhưng đó là mở đầu thay cho lời tựa của bài viết về
một sự thật đau thương cho gần 5000 người dân vô tội tại Huế đã
bị bác Hồ và đảng của bác giết hại oan khuất.
Tôi viết bài này để cầu mong cho gần
5000 linh hồn oan khuất ấy được siêu thoát như một tấm lòng chân
thành của một người đáng tuổi con cháu đối với những người bị
cộng sản tàn ác giết chết. Sự thật là trước tôi có rất nhiều
người viết về sự kiện này nhưng đa phần chỉ nói đến vai trò của
ông Hồ một cách mơ hồ hoặc không có bằng chứng rõ nét. Bài viết
này của tôi sẽ chứng minh cho bạn đọc thấy sự thật về vai trò cầm
đầu trong cuộc thảm sát tại Huế năm 1968 của ông Hồ.
A. Huế tang tóc:
Sự thật lịch sử luôn công bằng và chính
xác dù có bị che khuất bởi mưu toan chính trị nào cũng sẽ dần bị
phanh phui. Đảng cộng sản là một đảng có truyền thống làm việc
này. Trong khuôn khổ phần này tôi xin chứng minh ai là người giết
hại đồng bào Huế vô tội một cách dã man nhất. Tôi xin không nhắc
lại diễn tiến của những trận đánh gây tan hoang miền Nam của cộng
sản. Tôi xin đi sâu vào hậu quả và những kẻ chủ mưu của tội ác
đó.
1. Những
con số khủng khiếp:
Trên thực tế con số của nhân dân Huế bị
cộng sản giết hại được thống kê từ nhiều nguồn khác nhau. Tôi xin
minh chứng ra sau đây một số nguồn để thấy rõ sự thật về những
con số khủng khiếp mà nó là kết quả của chính sách bạo tàn của
đảng cộng sản.
Đầu tiên, Theo báo cáo tổng kết của
Douglas Pike, lúc bấy giờ là nhân viên hành chính ngoại giao của
cơ quan thông tin Hoa Kỳ, năm 1970 trong cuốn sách “Vietcong
Strategy of Terror”:
“Câu chuyện (về Huế) chưa chấm dứt. Nếu
ước đoán của giới chức Huế được coi như gần đúng, khoảng 2,000
người vẫn còn mất tích. Tổng kết về người chết và mất tích như
sau:
Tổng số dân
sự tử vong: 7,600 [Bảy ngàn sáu trăm]
– chết lẫn mất tích.
Chiến trường: 1,900 bị thương vì chiến
cuộc; 944 thường dân chết vì chiến cuộc.
Nạn nhân của những vụ giết tập thể:
1,173 – số tử thi tìm trong đợt đầu sau
cuộc chiến, 1968.
809 – số tử thi tìm trong đợt nhì, kể
cả tìm thấy ở đụn cát, tháng 3–7 năm 1969.
428 – số tử thi tìm trong đợt thứ ba,
trong khe Đá Mài (khu Nam Hoa) – tháng 9 năm 1969.
300 – số tử thi tìm trong đợt thứ tư,
khu Phu Thu, tháng 11 năm 1969.
100 – số tử thi tìm thấy các nơi trong
năm 1969.
–
mất tích (tính đến năm 1970).”
Qua đó có thể thấy được tính chất dã
man của cộng sản với nhân dân. Tuy nhiên bên cạnh con số của D.
Pikes cũng cần phải phân tích sự xuất hiện của hai ý kiến khác
thuộc về phía những người Mỹ. Theo wiki
(http://vi.wikipedia.org/wiki/Thảm_sát_Huế_Tết_Mậu_Thân ) có
viết:
Theo Gareth Porter (“The 1968 ‘Hue
Massacre”. Tạp chí Indochina Chronicle số 33, 24/6/1974.), một
học giả Mỹ, các ước lượng ban đầu của Bộ Di dân và An sinh Xã hội
Việt Nam Cộng hòa, số dân thường thiệt mạng do giao tranh và bom
pháo là 3,776, trên tổng số dân thường bị thương, chết hoặc mất
tích là 6,700 người [5], chứ không phải các con số 944 và 7,600
do Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 của Quân lực Việt Nam
Cộng hòa đưa ra [6]. (Các con số 944 và 7,600 này đã được Pike
Douglas dùng trong thống kê của mình.)
Về các con số cụ thể tại các địa điểm
khai quật, Gareth Porter [4] viết:
“... tại địa điểm trường trung học Gia
Hội, báo cáo chính thức của Mỹ, dựa trên thông tin cung cấp bởi
Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 [TĐ10CTCT/QLVNCH], đưa ra
tổng số 22 mộ tập thể và 200 tử thi, với bình quân 9 tử thi mỗi
mộ. Nhưng khi Steward Harris [phóng viên Thời báo Luân Đôn] được
đưa đến địa điểm đó, người sĩ quan Việt Nam hộ tống nói với anh
ta rằng mỗi ngôi mộ trong số 22 ngôi có từ 3 đến 7 xác, cho ra
tổng trong khoảng từ 66 đến 150. Cũng khoảng trong thời gian đó,
Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 xuất bản một cuốn sách nhỏ
dành cho người đọc Việt Nam, trong đó nói rằng tại trường học có
14 mộ (chứ không phải 22), con số này còn làm giảm tổng số hơn
nữa.”
Cũng
theo Gareth Porter, Alje Vennema [7], một bác sĩ làm việc cho một
đội y tế Canada tại bệnh viện Quảng Ngãi và đã tình cờ có mặt tại
Bệnh viện Huế trong thời gian xảy ra sự kiện Tết Mậu Thân, nói
tổng số tử thi tại bốn địa điểm chính được phát hiện ngay sau Tết
là 68, chứ không phải con số 477 như đã được tuyên bố chính thức.
Nếu để lấy các con số của G. Porter và
Vennema để bào chữa cho tội ác của cộng sản thì cũng phải nhận
thấy rằng: Thực tế Porter và Vennema chỉ nói đến con số của 1 địa
điểm là trường Trung học Gia Hội và bệnh Viện Huế. Cứ tạm coi con
số đó là đúng đi chăng nữa thì với hàng chục điểm nhân dân bị
chôn sống, chặt đầu đi thì con số lên tới hàng nghìn có đúng
không? Có là tội ác không? Hơn thế nữa những quan điểm của Porter
và Vennema dựa trên những gì họ nhìn thấy ngay sau tết nên thống
kê con số của họ không thể chính xác bằng Pikes khi anh này nắm
những con số của chính phủ Mỹ và được thống kê tận cho đến năm
1970.
Thứ hai,
Phóng viên Thiện Giao của đài RFA qua bài “Huế, 25 ngày kinh
hoàng của 40 năm trước” thì theo ông Nguyễn Lý Tưởng, cựu Dân
biểu khu vực Thừa Thiên–Huế kể lại:
“Tại thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên,
22 địa điểm tìm được là các mồ chôn tập thể. Trong 22 địa điểm
này, người ta đếm được 2,326 sọ người. Sau tết, chúng tôi lập Hội
Gia đình Nạn nhân Cộng Sản trong Tết Mậu Thân. Các gia đình kê
khai có người chết, có người mất tích, lên đến 4,000 gia đình.
Người ta ước tính vào khoảng 6,000 người. Có nhà báo ước tính
5,000 người. Chúng tôi cho con số 5,000 đến 6,000 là không sai
lệch lắm đâu.....”
“Đỉnh điểm là Khe Đá Mài, thuộc núi
Đình Môn Kim Ngọc, tại đây khoảng 400 bộ hài cốt đã được tìm
thấy. Những hài cốt tìm thấy tại Khe Đá Mài chính là của những
người trú ẩn tại xứ đạo Phủ Cam, xã Thủy Phước, huyện Hương Thủy,
tỉnh Thừa Thiên.”
“Cộng Sản bắt đi trên 500 người, thanh
niên từ 15–16 tuổi đến ông già 60–70 bị đưa đi giam ở chùa Từ
Đàm. Đến đêm, họ bị dẫn đi lên đường núi và qua sông. Sau đó tàn
sát hết mọi người trong tư thế bị trói”.
Như vậy con số gần 5000 nghìn người
chết oan đã được nói tới cũng như thêm khẳng định một tội ác của
đảng cộng sản.
Thứ ba, Theo ông Nguyễn Phúc Liên Thành
khi trả lời phỏng vấn của RFA tháng 1–2008, thời điểm mậu thân
1968 tại Huế ông đang giữ cương vị Phó trưởng ty Cảnh sát Đặc
biệt lực lượng Cảnh sát Quốc gia tại Thừa Thiên thì: “Những báo
cáo của các cuộc Cảnh sát các xã thuộc 13 quận của thành phố Huế
và tỉnh Thừa Thiên, do các xã báo cáo, khoảng 5,300 nạn nhân bị
chôn sống tại tỉnh Thừa Thiên”...
Và qua đây con số xoay quanh 5000 nạn
nhân lại được đề cập đến như một sự khẳng định về tội ác của cộng
sản.
Thứ tư,
Theo phúc trình của chính phủ Hoa Kỳ tại cuốn sách có nội dung
mật “The Pentagons papers” trang 128 có viết: “Sự thật ước tính
có khoảng từ 4600 đến 5200 người bị chặt đầu hoặc chôn sống trong
thảm sát ở Huế năm 1968. Đa phần họ là nhân viên hành chính và
dân thường...”. Lại thêm một tài liệu khẳng định số người lên đến
hàng 4000–5000 người chết oan bởi bàn tay sắt máu của cộng sản
độc tài.
Tuy
nhiên nếu với chỉ 4 dẫn chứng trên thì chưa đủ sức nặng để khẳng
định tội ác tày đình của đảng cộng sản. Họ sẽ cho rằng bài viết
của tôi chỉ đưa ra những con số của phe “Chống cộng”. Vậy xin nêu
ra đây những con số khủng khiếp mà “phe của họ” đã nói để thấy sự
thật kinh khủng thế nào.
Thứ năm, Trong cuốn sách có tên “Đối
nghịch” của tác giả J. Leroy – một nhà hoạt động xã hội người
Pháp. Ông ta cũng là đảng viên đảng cộng sản Pháp. Cuốn sách của
ông đi sâu phân tích về tính chất đối lập của đảng cộng sản và
các đảng phái khác. Cuốn sách có dẫn chứng về cuộc chiến Việt Nam
như là một sự đối nghịch đỉnh điểm về ý thức hệ. Trong trang 237
của cuốn sách in năm 2000 tại Pháp có nội dung: “Việc coi đối thủ
về ý thức chính trị là kẻ thù đôi khi bị đẩy đi quá xa. Cuộc
chiến ở Việt Nam là một minh chứng. Nói riêng về cuộc sự kiện
thảm sát ở Huế – thành phố miền Trung Việt Nam năm 1968 là một
nỗi đau lớn. Có khoảng 5000 nghìn người bị chết oan uổng dù họ
chỉ là dân thường đi làm công ăn lương cho chính quyền cộng hòa.
Người Miền Bắc coi những người cùng dòng máu này là những kẻ thù
địch. Thật oan cho họ khi họ không phải là những người cầm súng
hoặc tham gia gián tiếp vào các hành động quân sự...”.
Vậy ngươi Pháp cộng sản này nói gì? Ông
ta đã nói đến con số khoảng 5000 người chết oan do cộng sản gây
ra. Sự thật thật khủng khiếp.
Thứ 6, Các bạn quay ngược lại phần 9
khi tôi đã giới thiệu về tác giả Trung cộng Hà Cẩn (Viện văn học
Trung quốc) có một cuốn sách được in năm 1997 và tái bản năm 2000
với tiêu đề tạm dịch sang tiếng Việt: “Mao chủ tịch của tôi” bởi
nhà Xuất bản Trung ương Trung quốc. Cuốn sách dày 438 trang có
đoạn trang 202 nói về chiến Tranh Việt Nam. Đoạn đó có đoạn tạm
dịch như sau: “Với khoảng 4,900 người bị chết oan trong cuộc tổng
tiến công vào Huế mùa xuân năm 1968, uy tín của đảng cộng sản và
mặt trận giải phóng Miền Nam bị ảnh hưởng rất nặng nề. Việc đổ
tội cho cấp dưới không đem lại hiệu quả cao...”.
Lại một cuốn sách của người cộng sản
Trung Quốc thân tín với đảng cộng sản Việt Nam vạch mặt chính
những đồng chí của mình. Thật là khủng khiếp.
Thứ 7, Trên tờ tạp chí Quân Đội – báo
của quân đội cộng sản số 21 – năm 1968 trang 03 có bài viết của
tác giả Văn Bình ca ngợi chiến thắng của cộng sản trong tết Mậu
Thân: “Chúng ta đã đánh nhanh, thắng nhanh tiêu diệt được hàng
nghìn tên địch để giải phóng Huế, Sài Gòn. Tại mặt trận Huế, nhân
dân và các lực lượng vũ trang nhân dân đưa ra xét xử công khai
hàng nghìn tên có tội ác với nhân dân...”
Chúng ta thấy gì ở bài viết? Tác giả
của đảng không dám viết thẳng về số người bị giết oan là bao
nhiêu nhưng với con số hàng nghìn thì những nghi vấn và những con
số khách quan trên kia là hoàn toàn có cơ sở vì cộng sản luôn
giấu nhẹm tội ác của mình.
Kết Luận:
Qua 7 dẫn chứng của các bên liên quan
cho thấy con số từ 4000 – 5000 là con số người chết oan trong tết
mậu thân 1968 ở Huế mà tôi cho là có thể chấp nhận được.
Vấn đề con số chính xác đến từng người
không phải là vấn đề quá quan trọng. Ở đây là dù với con số hàng
nghìn, 4000 hay 5000 nghìn cũng cho thấy tội ác mà cộng sản đã
gây ra cho nhân dân Huế vô tội. Đó là tội ác giết người cần phải
được lên án.
2. Đảng cộng sản đã giết hại đồng bào vô tội:
Cần phải làm rõ hai việc ở đây đó là:
Ai đã giết hại đồng bào Huế và giết bằng cách nào. Điều này phản
bác lại luận điệu của cộng sản là đa phần nhân dân chết do đạn
pháo, máy bay trực thăng bắn và lính của mặt trận GPMNVN được
chôn cất chung với nhân dân. Tôi xin khẳng định tội ác trong tết
Mậu Thân tại Huế hoàn toàn là do những người cộng sản gây nên.
Những người chết do tên bay đạn lạc không phải là không có. Nhưng
xin đi sâu vào sự việc hàng nghìn người bị chôn sống và chặt đầu
oan tại Huế.
Cho đến nay nhiều nhân chứng và người thân của những nạn nhân tại
Huế còn sống để khẳng định điều này. Nhưng trong khuôn khổ bài
này tôi xin dùng nhiều tài liệu để chứng minh sự dã man của đảng
cộng sản Việt Nam gây ra cho nhân dân Huế.
Thứ nhất, đọc hồi ký của Lê Minh, trong
vai trò tư lệnh chiến trường Huế Tết Mậu Thân – Nguyên Bí thư
Thừa Thiên–Huế đã tâm sự trong Hồi Ký của mình trang 137:
“Tôi thấy cần phải nói đến một điều
đáng buồn. Về sự tang tóc trong biến cố Mậu Thân (...) còn lại
một mặt của vấn đề, việc trừng trị những người có tội ác với nhân
dân đã nổi dậy. (...) Rốt cuộc là đã có những người bị xử oan
trong chiến tranh. Dù lý do thế nào thì trách nhiệm vẫn thuộc về
lãnh đạo, trong đó có trách nhiệm của tôi. (...)”
Chúng ta thấy vị tư lệnh chiến trường
của cộng sản này nói gì? Đó là những người bị xử oan mà ông ta đã
thừa nhận. Cùng đó ông ta cũng nói đến những người bị cho là tội
ác với nhân dân. Xin nhớ rằng những người đó chỉ là những người
làm hành chính và cộng sản lại đổ thừa cho sự “nổi dậy” của nhân
dân giống như họ từng đổ tội cho bần nông trong CCRĐ. Vậy xin hỏi
những ủy ban mà người cộng sản lập ra để làm gì? Họ luôn tuyên
truyền là lực lượng cách mạng đại diện cho nhân dân vậy sao lại
để nhân dân làm bừa? Đó chỉ là một hành động đổ thừa tội ác cho
nhân dân của đảng cộng sản.
Thứ hai, xin quay lại nội dung cuộc
phỏng vấn của Thụy Khuê với Hoàng Phủ Ngọc Tường khi ông này đến
Pháp (Xem toàn bộ bài phỏng vấn ở đây:
http://nghianhan.multiply.com/notes/item/53 [x]). Bài phỏng vấn
có đoạn:
“TK:
Nhìn từ phía những dữ kiện lịch sử mà anh nắm bắt được, diễn biến
Mậu Thân đã xẩy ra trong một trình tự như thế nào?
HPNT: Huế Mậu Thân đã xẩy ra cách đây
gần 30 năm. Sách vở, tài liệu đã được công bố từ nhiều phía của
cuộc chiến, khá đầy đủ, có thể làm cơ sở cho những phân tích khoa
học để giải phẫu một cuộc chiến mà thật ra, không thể đơn giản
tách riêng ra trong biến cố Mậu Thân. Điều quan trọng còn lại tôi
xin ngỏ bày ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi
và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về
những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh
chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế
năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn
từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách
mạng.
Nhưng
tôi tin rằng đây là một sai lầm có tính cục bộ, từ phía những
người lãnh đạo cuộc tấn công Mậu Thân ở Huế, chứ không phải một
chính sách toàn cục của cách mạng. Bởi vì tình trạng giết chóc
bừa bãi như vậy, đã không xẩy ra ở những địa phương khác trong
Mậu Thân, ngay cả trên một địa bàn rộng lớn với tình trạng xen kẽ
giữa những lực lượng đối địch rất phức tạp như ở Sài Gòn thời
ấy.”
Như vậy
ta có thể thấy gì ở đoạn trích này. Đó là Hoàng Phủ Ngọc Tường đã
thừa nhận chính những người cộng sản gây ra với nhân dân là oan
sai cho nhiều người dân. Bỏ qua sự biện hộ đây chỉ là một sai lầm
cục bộ vì kẻ giết người luôn tìm cách biện hộ cho mình bằng một
lý do mơ hồ mà nhất là đảng cộng sản. Chúng ta thấy một sự thật
là thêm một người phe đảng công nhận họ có giết người oan sai.
Thứ ba, theo hồi ký của Trương Như Tảng
(cựu Bộ trưởng Tư pháp Cộng hòa miền Nam Việt Nam, về sau ly khai
chính phủ và vượt biên sang sống lưu vong ở Pháp), thì: “trong
cuộc chiếm đóng Huế, một số lớn người đã bị xử tử vì thuộc thành
phần phục vụ cho chính quyền Việt Nam Cộng hòa (viên chức, cảnh
sát, sĩ quan, chính trị gia, địa phương quân...) nhưng cũng có
người bị giết mặc dù không tham gia chiến trận”.
Chúng ta thấy ở đây người cộng sản đã
thừa nhận chính họ đã giết những người vô tội không tham gia
chiến đấu hoặc viên chức chính trị. Đây là một bằng chứng cho
thấy tội ác của đảng cộng sản với những người vô tội.
Thứ tư, tác giả Young (Marilyn B.
Young) trong sách tựa đề The Vietnam Wars, 1945–1990 (New York:
Harper Perennial, 1991) ghi lại:
“Trong những ngày đầu của cuộc chiếm
đóng quả thực có những vụ xử tử công khai tại chỗ... khi trận
chiến gần kết thúc bởi cuộc công pháo, lính miền Bắc trên đường
rút lui xử tử những người họ đang giam giữ thay vì thả họ ra hay
bắt theo làm tù binh – với con số người chết không nhiều như
chính phủ Sài Gòn và Washington công bố, nhưng nhiều đủ để tạo
những câu hỏi tang thương cho những người sống sót ở Huế...”.
Lại thêm một bằng chứng cho thấy sự tàn
ác của đảng cộng sản dù cho họ có cho rằng con số ít thế này.
Nhưng tội ác giết tù binh là không thể chấp nhận được. Ngoài ra
là những vụ xử công khai những người chỉ làm hành chính.
Thứ năm, theo The Pike (Douglas Pike,
“Vietcong Strategy of Terror”) thì có 3 giai đoạn đưa đến những
vụ xử tử: “Giai đoạn đầu là một loạt các cuộc xử án công cộng kéo
dài khoảng 5 – 10 phút do giới chức trong quân Mặt trận Dân tộc
Giải phóng dựng lên. Bị cáo luôn bị kết án ‘có tội với nhân dân’.
Giai đoạn nhì, khi họ cho rằng họ sẽ
giữ được Huế lâu dài, quân Mặt trận Giải phóng bắt đầu tiến hành
công tác giáo dục tư tưởng yêu nước cho quần chúng. Những ai bị
tình nghi có thái độ chống cách mạng từ từ bị truy lùng trong
giai đoạn này. Người theo đạo Công giáo, các nhà trí thức, thương
gia, và đám người bị tội làm ‘tay sai Đế quốc’ bị chiếu cố để
‘tạo dựng xã hội mới’. Giai đoạn sau cùng, khi thấy rõ họ đang bị
đánh bật ra khỏi Huế, quân Mặt trận Dân tộc Giải phóng thi hành
những vụ thủ tiêu nhân chứng – bất cứ ai biết mặt họ, nhìn thấy
những tội ác trong lúc Huế bị chiếm đều bị giết và chôn mất xác.”
Rõ ràng đây là một hành động tàn bạo
của đảng cộng sản với cánh tay nối dài của mình là lực lượng
MTDTGPMN đã gây ra với nhân dân vô tội tại Huế.
Thứ sáu, như trên tôi đã giới thiệu
cuốn sách của “Đối nghịch” của tác giả J. Leroy thì ngoài việc
ông ta khẳng định về số người chết oan trong sự kiện thảm sát tết
Mậu Thân thì trong trang 240 ông cũng viết tiếp: “Mấu chốt ở vấn
đề của mặt trận giải phóng miền nam Việt Nam thi hành lệnh của ai
trong vụ thảm sát. Họ nghe ai khi bản thân họ có chỉ huy là người
của đảng cộng sản cử vào, số quân tham chiến từ miền bắc gửi vào
cho đến năm 1970 chiếm hơn 80% mặt trận giải phóng miền nam Việt
Nam...”.
Vậy
thì rõ ràng đảng cộng sản Việt Nam chính là kẻ gây nên tội ác với
nhân dân Huế năm 1968. Các bạn cũng cần nhớ lại trong phần 13 tôi
đã chứng minh ở luận điểm: Sau khi phân chia đất nước theo hiệp
định Genever thì đảng cộng sản liền ém quân và cán bộ đầu não lại
chỉ đạo chống phá miền Nam từ những năm 1960 (khi Mỹ chưa đổ quân
tham chiến vào Việt Nam). Vậy thì cuộc thảm sát mậu thân chính là
do chính sách của đảng cộng sản gây nên.
Thứ bảy, Tạp chí Time của Mỹ số ra ngày
31/10/1969, trong bài “The massacre of Hue” (Cuộc thảm sát ở Huế)
đã đặt câu hỏi: “Điều gì đã khiến Cộng Sản tàn sát?” Rồi tạp chí
này trả lời: “Nhiều người dân Huế tin rằng lệnh hành quyết được
đưa thẳng từ Hồ Chí Minh xuống. Tuy nhiên, có lẽ chắc chắn hơn,
đơn giản là Cộng Sản đã mất tinh thần. Họ đã bị nhồi sọ để tin
tưởng rằng nhiều người dân miền Nam sẽ xuống đường tranh đấu cùng
với họ trong cuộc tổng tấn công vào dịp Tết. Nhưng điều đó đã
không xảy ra, và khi trận chiến ở Huế bắt đầu nghiêng về phía
quân đồng minh, Cộng sản đã hoảng sợ và giết sạch các tù nhân.”.
Như chúng ta đã biết tờ tạp chí Time
được người cộng sản hết sức coi trọng và họ cho rằng đây là một
tạp chí có thể “chấp nhận” được theo ý họ. Nhưng bài viết cho
thấy sự thật là cộng sản rất tàn ác với nhân dân.
Thứ tám, ngày 24/1/2008, ông Bùi Tín
cũng đã đưa ra luận điệu tương tự khi trả lời phỏng vấn: “Khi
quân Mỹ đổ bộ lại từ Phủ Bài trở ra để lấy lại Huế thì anh em họ
trói, di chuyển đi hàng mấy trăm tới hàng nghìn người. Do vướng
chân, mệt, rồi bị pháo bắn ở ngoài biển vào dữ dội cho nên do
phần lớn do tự động các chỉ huy trung đội tới trung đoàn đồng lõa
với nhau để thủ tiêu không cho cấp trên biết”.
Bỏ qua luận điệu về sự tự phát theo
cách nói của cộng sản thì hành động giết người với nhân dân là có
thật và tội ác này chính là của các cán bộ đảng viên cộng sản gây
nên (cán bộ chỉ huy trung đội tới trung đoàn đều là đảng viên
cộng sản cao cấp). Tại sao khi họ tự phát gây ra sau này không bị
kỷ luật nếu đảng cộng sản thực tâm không muốn giết dân? Đó chính
là điểm mâu thuẫn của những lời bao biện cho tội ác của cộng sản.
Với những hành vi giết người vô tội không theo chủ trương của
đảng thì nếu ở Mỹ hay các nước dân chủ khác, các vị chỉ huy đó
chắc hẳn ra toàn án binh thậm chí tử hình. Nhưng ở đây họ vô sự,
thăng quan tiến chức. Chỉ có thể là: Đó là sự chủ trương của đảng
cộng sản.
Kết
Luận: Bằng 8 dẫn chứng, chúng ta đã thấy chính những người cộng
sản và những người trung lập đã thừa nhận cuộc thảm sát là do
đảng cộng sản với cánh tay nối dài của họ là MTGPMN gây ra. Những
bao biện do bị tên bay đạn lạc không thể chấp nhận khi họ công
khai thừa nhận những vụ việc xử tù nhân cả công khai lẫn thủ
tiêu.
Như vậy
tội ác của đảng cộng sản là hết sức rõ ràng. Nhưng ai là kẻ đứng
đầu chỉ huy cuộc thảm sát ấy. Xin được trình bày sau đây.
B. Ai làm cho Huế đau thương:
Từ lâu vài trò của đảng cộng sản là rõ
rệt trong cuộc thảm sát mậu thân ở Huế. Nhưng ông Hồ thì sao? Tôi
xin trình bày sau đây một sự thật đó là chính ông ta là kẻ chủ
mưu trong cuộc thảm sát này. Hẳn chúng ta còn nhớ những sự kiện
NVGP hay CCRĐ mà tôi đã chứng minh ông ta là kẻ chủ mưu. Sự việc
thảm sát mậu thân Huế cũng nằm trong tầm tay của kẻ sát nhân này
cũng không có gì là lạ. Xin được đưa ra bằng chứng cụ thể dưới
đây.
Thứ nhất,
các bạn quay lại phần 2 tôi đã chứng minh đảng cộng sản Việt Nam
là một tổ chức mà ông Hồ nắm quyền toàn bộ. Như vậy về cơ bản ông
Hồ và đảng cộng sản phải chịu trách nhiệm chính về vụ việc này.
Cũng cần nói thêm, dưới sự lãnh đạo
chặt chẽ và sắt máu của cộng sản, không có một người nào dưới
quyền đảng Cộng sản mà không bị kiểm soát, không có một người nào
dưới quyền cộng sản mà có thể tự ý làm bất cứ điều gì họ nghĩ.
Nhất nhất họ đều phải theo chỉ thị của đảng bộ và của cấp trên.
Do đó, việc tàn sát trong cuộc chiến Tết Mậu Thân hoàn toàn là
chủ trương chính sách của đảng CSVN.
Đảng Cộng sản là một đảng chính trị tổ
chức chặt chẽ, rất có kỷ luật. Bất cứ đơn vị quân đội cộng sản
nào cũng có một chính ủy (ủy viên chính trị) để điều khiển công
việc, đứng trên và quyền hành hơn cả đơn vị trưởng. Do đó, không
thể đổ lỗi cho các cán binh cộng sản rút lui nên mới tàn sát bừa
bãi, và cũng không thể đổ lỗi cho các đơn vị địa phương hay tỉnh
uỷ Thừa Thiên–Huế đã phạm sai lầm hoặc giết người để tự vệ.
Chắc chắn phải có kế hoạch chính sách
do trung ương hoặc do các đảng ủy cộng sản quyết định, khi tiến
thì làm gì, khi rút lui thì làm gì, các đơn vị thừa hành hoặc các
cán binh mới dám tàn sát dân chúng một cách vô nhân đạo, tàn bạo
nhất trong lịch sử Việt Nam và cả lịch sử thế giới. Hiếu sát,
giết người bừa bãi là một đặc tính căn bản của cán bộ cộng sản
học được từ các lãnh tụ Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí
Minh. Như thế, đảng CSVN phải chịu trách nhiệm trước dân tộc và
lịch sử về việc tàn sát trong cuộc chiến tết Mậu Thân năm 1968.
Và người đứng đầu không ai khác chính là ông Hồ.
Thứ hai, tại “Nghị quyết của hội nghị
lần thứ chín, Ban Chấp hành Trung ương Đảng”, in trong Văn kiện
đảng toàn tập, Tập 24, 1963, (Hà Nội: Chính Trị Quốc Gia, 2003)
có viết: “Tháng Mười hai năm 1963, chỉ một tháng sau khi tổng
thống Việt Nam Cộng hòa Ngô Đình Diệm bị lật đổ trong một cuộc
đảo chính quân sự, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt
Nam đã họp tại Hà Nội để bàn luận và thông qua Nghị quyết hội
nghị lần thứ chín Ban Chấp hành. Nghị quyết này nhận định rằng
‘tổng công kích, tổng khởi nghĩa sẽ là hướng phát triển tất yếu
của cách mạng miền Nam để đạt tới toàn thắng’. Trung ương Đảng dự
tính khả năng chiến thắng cuộc chiến một cách nhanh chóng, trước
khi Mỹ quyết định có nên điều các đội quân Mỹ tới cứu chế độ Việt
Nam Cộng hòa hay không. Vẫn duy trì đường hướng chung về việc
tiến hành một cuộc ‘chiến đấu lâu dài’ ở miền Nam, Nghị quyết 9
kêu gọi một nỗ lực đến mức tối đa nhằm ‘tranh thủ thời cơ thuận
lợi, tập trung lực lượng, quyết tâm giành cho được những thắng
lợi có tính chất quyết định trong mấy năm tới’”.
Như vậy chúng ta có thể thấy được điều
gì? Đó là cuộc tấn công vào Huế mà đỉnh điểm vụ thảm sát nêu trên
đã được vạch kế hoạch ra từ thời điểm năm 1963. Thời điểm đó ông
Hồ con chưa bị ông Lê Duẩn lấn át và cô lập. Vậy thì ông Hồ chính
là kẻ vạch ra chủ trương tổng công kích và nổi dậy đẫm máu đó
trong vai trò kẻ đứng đầu đảng cộng sản.
Thứ 3, như trong phần trước tôi đã
chứng minh ông Hồ chính là kẻ làm tay sai bán nước cho Trung
cộng, làm chư hầu và âm mưu làm suy yếu nội lực dân tộc. Và trước
cuộc tổng công kích đẫm máu ông ta đã có liên hệ với Trung cộng.
Ngày 04/07/1967, Võ Nguyên Giáp và Phạm
văn Đồng đã sang Trung cộng để tường trình Bắc Kinh tình hình và
chiến lược quân sự, bao gồm cuộc tổng tấn công này.
Phạm Văn Đồng đã báo cáo Chu Ân Lai như
sau: “Một số chiến lược đang được áp dụng trên chiến trường miền
Nam theo lời đề nghị khi trước của các đồng chí”. Chiến tranh
nhân dân là chiến lược đã được áp dụng trên chiến trường miền
Nam. Chiến lược này do Mao Trạch Đông đề xướng, chủ yếu là “lấy
nông thôn bao vây thành thị” và “vũ trang tổng tấn công và nổi
dậy”. Chiến lược này được xử dụng như kim chỉ nam cho cuộc tổng
tấn công Mậu Thân 1968.
Trong buổi họp, Chu Ân Lai than thở,
ông và các đồng chí của ông đều đã trên dưới bảy mươi, và nhấn
mạnh: “Mặc dù tôi đã già, tham vọng vẫn còn đó. Nếu chiến tranh ở
miền Nam không chấm dứt vào năm tới, tôi sẽ thăm các đồng chí và
tham quan”. Năm tới mà Chu Ân Lai muốn nhấn mạnh là Mậu Thân
1968.
Những
câu nói trên được trích trong cuốn “Biên niên sử đảng cộng sản
Việt Nam” – NXB Quân đội năm 1983. Điều mà chúng ta cần đặt câu
hỏi là khi ông Đồng nói đã áp dụng chiến lược của các đồng chí.
Đó là chiến lược gì? Đó chính là việc thực hiện tổng công kích
đẫm máu mà tôi đã chứng minh Trung cộng muốn Việt Nam đánh Mỹ tới
người Việt Nam cuối cùng.
Thứ tư, bản chất hiếu chiến giết người
của ông Hồ còn được chính bản thân ông ta thể hiện qua bài thơ
chúc tết trước cuộc tàn sát kinh hoàng mậu thân năm 1968. Bài thơ
của ông ta như sau:
“... Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua
Thắng trận tin vui khắp nước nhà
Nam Bắc
thi đua đánh giặc Mỹ
Tiến lên!
Toàn thắng ắt về ta.”
(trích:
http://nguoicaotuoi.org.vn/Story.aspx?lang=vn&zoneparent=0&zone=3&ID=153
của báo Người cao tuổi đảng cộng sản Việt Nam).
Bài thơ như một lời cổ động đánh nhau
trong thời điểm mà người dân Việt Nam phải ăn tết cổ truyền. Đây
là bằng chứng cho thấy tính hiếu chiến của ông Hồ. Các cụ có câu
“Trời đánh tránh miếng ăn”. Nói rộng ra là tết cổ truyền là ngày
ăn chơi của nhân dân dù Nam, dù Bắc. Nhưng ông Hồ lại thúc giục
đánh nhau cho thấy âm muu chủ đạo của ông ta bằng bài thơ cổ vũ
giết chóc.
Thứ
năm, như đã giới thiệu về tác giả Hà Cẩn ở trên. Trong trang 208
cuốn “Mao chủ tịch của tôi” có viết được tạm dịch như sau: “Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã chỉ đạo cần phải thanh trừ bọn chống đối nhân
dân khi các thành phố được giải phóng trong cuộc tổng nội dậy tết
1968, chúng không có lợi cho lực lượng cách mạng vào tiếp quản
thành phố. Hồ Chù tịch đã học theo cách làm của Mao Chủ Tịch khi
Trung quốc tiến hành Vạn lý Trường Chinh....”.
Qua đây chúng ta thấy chính ông Hồ học
theo sách lược của Mao để “thanh trừ” cái gọi là bọn chống đối
nhân dân. Họ là những người làm hành chính, nhân dân vô tội như
tôi đã chứng minh ở phần trên. Vậy mà ông Hồ đã học theo thầy ông
ta là Mao để đem lại kết quả bi thương cho xấp sỉ 5000 người dân
vô tội ở Huế.
Thứ sáu, trong cuốn “Bác Hồ với Tết Mậu Thân năm ấy”, đăng trên
Văn Nghệ số Tết Mậu Dần 1998, tr. 4 do Vũ Kỳ là thư ký riêng thân
tín và lâu năm của Chủ tịch Hồ Chí Minh công bố có đoạn: “Sáng 25
tháng 12 năm 1967, thứ hai, 7 giờ 15 phút, Bác sang hội trường Ba
đình, chủ toạ cuộc gặp mặt chúc mừng năm mới của Đoàn Ngoại giao
ở Hà Nội. Bác rất vui, chúc năm mới Đoàn Ngoại giao. Tiếng Bác
sang sảng và như trẻ ra.
Ngày 28 tháng 12 năm 1967, Bộ Chính trị
họp phiên đặc biệt ngay bên nhà Bác Hồ, có bản đồ to kê trên bục
trong phòng họp và nhiều tướng lĩnh đến báo cáo.
Từ sự phân tích và nhận định tình hình,
Bộ Chính trị đề ra: ‘Nhiệm vụ trọng đại và cấp bách của ta là
động viên những nỗ lực lớn nhất của toàn Đảng, toàn quân, toàn
dân ở cả hai miền, đưa cuộc chiến tranh cách mạng của ta lên một
bước phát triển cao nhất, bằng phương pháp tổng công kích, tổng
khởi nghĩa đề giành thắng lợi quyết định’”.
Như vậy đã rõ ràng ông Hồ là người tham
gia cuộc họp vào giờ chót để chỉ đạo cuộc tổng công kích đẫm máu
gây ra cho nhân dân Huế. Thậm chí ông Vũ Kỳ còn miêu tả ông Hồ
như “trẻ ra”. Vậy thì ông ta hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo ra
những quyết định chết người với nhân dân. Khác hẳn với những luận
điệu cho rằng lúc đó ông Hồ ốm yếu, không tham gia chỉ đạo từ đầu
để bao che cho ông Hồ về tội ác mậu thân năm 1968.
Ngoài ra, trong bài viết của mình ông
Vũ Kỳ cũng nói thêm: “Chiều 29 tháng 12, Bác Hồ mời Bác Tôn đến
cùng ăn cơm. Ngắm hai cụ già thân mật đi bên nhau, thanh thản,
ung dung, nói cười vui vẻ, ta cảm thấy cuộc đời đẹp biết bao,
tưởng như đất nước thanh bình.
Ngày 30 tháng 12 thứ bảy, buổi sáng từ
7 giờ 15 đến 9 giờ 30 Bác lại dự họp Bộ Chính trị, nghe đồng chí
Cao Văn Khánh, Phó tổng tham mưu trưởng, báo cáo thêm những diễn
biến mới nhất của tình hình chiến sự miền Nam. Bác ngồi nghe, một
tay giữ lấy kính, chăm chú nhìn vào bản đổ khổ lớn treo trên
tường.
Buổi
chiều từ 17 giờ đến 18 giờ, Bác tham dự phiên họp cuối năm của
Hội đồng Chính phủ. Bác tặng mỗi người, từ Bộ trưởng đến nhân
viên phục vụ một quả cam hái từ vườn Bác và một thiếp hồng chúc
mừng năm mới. Nói chuyện trong phiên họp, Bác biểu dương những
thắng lợi to lớn của quân và dân hai miền Nam Bắc, khen ngợi sự
cố gắng của các Ngành, các Bộ...”.
Như vậy càng có bằng chứng sự cầm đầu
chỉ đạo của ông Hồ trong thảm sát mậu thân. Cuối cùng ông Kỳ mô
tả: “Ngày chủ nhật 31/12/1967, ngày cuối cùng của một năm chiến
đấu quyết liệt và chiến thắng vẻ vang trên khắp hai miền đất
nước. Bảy giờ 30 sáng, Bác Hồ ung dung ra Phủ Chủ tịch để thu
thanh chúc mừng năm mới Mậu Thân mà có lẽ Bác đã ngẫm nghĩ và
trao đổi có lẽ đến 3 tháng ròng. Bài thơ ‘Toàn thắng ắt về ta’
như bài hịch đã đi vào lịch sử... 2 giờ 30 phút chiều, Bộ Chính
trị đến làm việc, Bác căn dặn công việc trước khi Bác lên đường
tiếp tục đi nghỉ ở Trung quốc. Đó là quyết định của Bộ Chính trị
và Hội đồng bác sĩ.
Thế trận đã dàn xong. Ba quân đã sẵn
sàng. Lời hịch đã phát. Bác Hồ ra đi chuyến này an tâm hơn.
Ngoài liên lạc hàng ngày, các đồng chí
lãnh đạo Đảng và Nhà nước vẫn thay nhau đến Bắc Kinh, trực tiếp
báo cáo và xin ý kiến Bác”.
Như vậy có thể thấy ở đây hai điều.
Điều đầu tiên là việc ông Hồ hàng ngày được báo cáo về tình hình
từ liên lạc và từ chính các đệ tử của ông sang Bắc Kinh. Vậy thì
không có lý do gì ông ta không biết và không chỉ đạo cuộc tổng
công kích đẫm máu. Nhất là sau này hành động không xử những kẻ bị
vu cáo là tự ý giết nhân dân cho thấy ông Hồ đã đồng tình hay nói
cách khác là kẻ chỉ đạo giết người. Điểu thứ hai đó là như ông Vũ
Kỳ miêu tả ông Hồ đâu có yếu đến mức phải lánh sang Bắc Kinh chữa
bệnh giữa lúc đang xảy ra cuộc tổng công kích. Vậy tại sao ông Hồ
phải đi Bắc Kinh? Chữa bệnh chỉ là cai cớ. Cái chính yếu là ông
ta muốn tránh tiếng cuộc thảm sát mà ông ta biết trước như cách
ông ta làm ở cải cách ruộng đất. Một kịch bản vũ như cẫn được lặp
lại để tránh né tội ác.
Thứ bảy, cuốn sách của J.Leroy được tôi
giới thiệu ở trên cũng có đoạn viết như sau tại trang 240 về cuộc
tấn công vào Huế năm 1968: “Quân đội của MTGPMN Việt Nam dưới sự
chỉ đạo của chính quyền VNDCCH đã gây được cú sốc với chính quyền
VNCH. Người có vai trò quyết định là ông Hồ Chí Minh với tư tưởng
của Stalin và Mao Trạch Đông. Họ đã thành công trong cả chiến
thuật, chiến lược và đấu tranh giai cấp...”
Ở đây ta thấy ông Hồ đã thực hiện chỉ
đạo của Mao và Stalin trong việc đánh Huế và đấu tranh giai câp.
Vậy đấu tranh giai cấp là gì? Đó chính là thủ tiêu người dân vô
tội mà ta đã thấy trong CCRĐ hay NVGP. Vậy thì ai là kẻ chỉ đạo
thảm sát dân lành? Không ông Hồ thì còn là ai được.
Thứ tám, Trên website của tỉnh Thanh
Hóa có bài viết của Tác Giả Đinh Phong nói về cuốn sách “Mãi mãi
theo con đường của Bác” của ông Hoàng Tùng – cán bộ lão thành
cộng sản nhiều năm đi theo ông Hồ (Link:
http://www.baothanhhoa.vn/vn/bht/n93301/Mai-mai-theo-con-duong-cua-Bac
[x]).
Bài viết
có đoạn: “Tháng 2–1968, từ mặt trận Sài Gòn, chúng tôi trở về cơ
quan, lòng nặng trĩu! Ta đã không thắng ngay trận đầu. Khi nói về
quyết tâm của ta, một đồng chí lãnh đạo phổ biến: ‘Bác Hồ nóng
lòng muốn về Nam để trực tiếp chỉ đạo trận đánh cuối cùng này.
Bác đã tập đeo đá, đi bộ để chuẩn bị sức khỏe. Bộ Chính trị xin
Bác yên lòng, sẽ quyết tâm chỉ đạo cách mạng miền Nam giành thắng
lợi’”.
Thêm
một minh chứng ông Hồ hoàn toàn khỏe mạnh và ông ta muốn về Nam
trực tiếp chỉ đạo cuộc chiến năm 1968. Như vậy dù có đi Bắc Kinh
nhưng ông Hồ rất quan tâm đến trận đánh nhằm giành thắng lợi
trong công cuộc “đấu tranh giai cấp” như dẫn chứng thứ 7 ngay
trên. Và với quyết tâm chỉ đạo như vậy không có lý do gì ông Hồ
không phải là kẻ chỉ đạo sự kiện thảm sát mà đàn em của ông vô
can.
Thứ chín,
trên website: http://hosotulieu.wordpress.com/tag/tau-khong-số/.
Website này của đội ngũ hồng vệ binh đảng cộng sản có ca ngợi
tướng Nguyễn Chí Thanh mang tên “Nguyễn Chí Thanh anh bộ đội cụ
Hồ tiêu biểu” có viết: “Bài viết ‘Năm bài học phản công chiến
lược mùa khô’ mang bút danh Trường Sơn của anh đã ngay lập tức
trở thành tác phẩm có giá trị. Nó là vũ khí tư tưởng cho toàn
đảng, toàn quân và toàn dân quyết đánh và quyết thắng quân Mỹ xâm
lược. Nó gây ấn tượng mạnh mẽ và niềm tin cho bè bạn năm châu. Nó
làm cho quân thù sửng sốt và lúng túng hoang mang. Và nó đã góp
phần cùng Bộ Chính trị và Quân uỷ Trung ương hạ quyết tâm chiến
lược chuẩn bị cho cuộc Tổng tiến công Mậu Thân – 1968 để thực
hiện tư tưởng chỉ đạo chiến lược của Hồ Chủ tịch ‘Đánh cho Mỹ
cút’ một cách tin cậy.”
Phần được tôi cho tô đậm chính là minh
chứng cho sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh trong một chuỗi tội ác mà
ông ta gây ra cho nhân dân Huế năm 1968.
C. Kết Luận Chung:
Qua các phần trên chúng ta thấy được
đảng cộng sản là kẻ chủ mưu gây ra khoảng 5000 người dân vô tội
năm 1968 ở Huế. Họ coi tính mạng người dân cùng chung dòng máu
với họ thật là rẻ mạt. Dù biện hộ với lý do nào thì những tội ác
của đảng cộng sản gây cho nhân dân Huế là không thể chối bỏ.
Và cũng đồng thời là chúng ta thấy
vai trò của ông Hồ trong
sự kiện thảm sát này là rất rõ nét và là chủ mưu. Không thể nào
đổ thừa cho những người dưới quyền dù họ không phải vô tội. Ông
Hồ sẽ phải chịu trách nhiệm về những tội ác này trước nhân dân
Việt Nam nói chung và thân nhân các nạn nhân bị giết oan vô tội
trong năm 1968.
ĐCH [Đặng Chí Hùng]
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Những bài liên quan đến TẾT MẬU THÂN 1968
Gặp GS Nguyễn Lý Tưởng đầu xuân Nhâm Dần
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Batkhuat Nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, February 5, 2022
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang