Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy bút
Chủ đề:
pleiku – phố núi
Tác giả:
BP
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Tháng
5, phố biển. Trong mấy buổi trưa Chủ nhật ở đây, tôi lái xe
đưa đứa cháu đến hồ bơi. Bơi với “club”, từ 12:30g đến
13:30g. Hồ bơi cách nhà khoảng 10 phút đi bộ thôi nhưng tôi
muốn đưa cháu. Không chỉ vì sợ nắng gắt làm mệt thằng bé mà
còn vì tôi muốn có cớ để chạy lòng vòng, tìm lại cái không
gian (như) của riêng mình. Chỉ một mình mình! Như những ngày
này, cách đây đúng 5 năm. Những ngày mà không chỉ có chiều
Chủ nhật mới buồn, mà là từ sáng đến tối, từ thứ Hai đến Chủ
nhật, tuần này qua tuần khác. Trong mấy tháng liền, cả nước
bị “cấm cung” vì đại dịch Covid! Những ngày thê thảm đó, tuy
chỉ có 60 phút được “phép” lang thang trên những con đường
gần nhà nhưng tôi rất thích. Đó là khoảng thời gian trong
ngày mà lòng tôi thật bình yên, không nghĩ ngợi điều chi,
không lo lắng chuyện gì. Một mình qua những con đường vắng,
những khu phố im. Mà cứ tưởng đang đi giữa “giang sơn” mình,
“lòng giắt sẵn ít hoa thơm tưởng tượng.”
–(Huy Cận)
Tháng 5, phố biển. Trưa Chủ nhật, nắng chói mắt trên
những đường phố vắng tanh, những cửa tiệm đóng kín, những
hàng quán im lìm. Phần vì đang giờ ăn trưa. Phần vì thiên hạ
đã túa nhau ra biển. Phố biển Chủ nhật là hai vầng trăng
khuyết: nửa ngủ yên trong phố, nửa nhộn nhịp ngoài bãi. Ở
đó, tiếng trẻ đùa vang. Tiếng người cười nói. Tiếng chân
chạy bộ. Thảm cỏ xanh. Bãi cát vàng. Quán ăn đầy người. Cặp
kính mát. Chai bia lạnh. Người ngồi quán ngắm người ngoài
quán, nhất là những người trượt sóng ngoài xa. Nói đến trượt
sóng là nói đến vùng biển miền tây nước Pháp với hai miệt
trứ danh là bắc “Bretagne” và, nhất là, nam “Côte (des)
Basques” với 2 nơi nổi tiếng về trượt sóng, là Biarritz và
Hossegor. Trên lề đường ở khu “la chambre d’amour” (Anglet),
như Hollywood, có lưu lại dấu chân (trên ciment) của những
tay trượt sóng nổi tiếng đã ghé qua đây. Như Kai Lenny (Mỹ/7
lần vô địch thế giới về ván chèo đứng (stand–up paddle SUP);
2 lần vô địch “pro” ở Hawaii Island Finals SUP; vô địch giải
“Nazaré Tow Surfing Challenge” (2020). Như Mick Fanning
(Úc/vô địch thế giới 2007, 2009, 2013), v.v.
“la chambre d’amour” /
Anglet
Tôi không rành về surf, nhưng
nghĩ, nếu Biarritz được gọi là “thủ đô” trượt sóng ở Pháp vì
đó là cái nôi của môn thể thao này thì Hossegor được dân
surf thế giới xem là “thủ đô trượt sóng Châu Âu”. Có lẽ vì
du khách trượt sóng (đa số là giới trẻ) thì không chỉ cần
“sóng” mà cũng cần sống nữa. Anh trượt ngày nhưng anh cũng
phải sống về đêm. Mà đời sống ở Biarritz rất đắt đỏ. Nên dân
“bụi” trượt ngoại quốc chọn Hossegor nhiều hơn.
Phố–(trượt)–sóng, đôi khi, không là phố–(để)–sống!
Tháng 5, phố biển. Những buổi sáng nắng khô, những buổi
chiều gió ướt. Không gian như lòng người. Mưa đó. Rồi nắng
đó. Sau bữa cơm chiều, mới còn nhởn nhơ “hóng gió” ngoài
sân, thì chỉ vài giờ sau, đã nghe mưa tí tách hiên ngoài.
Trước đây tôi cứ ngỡ là vùng đông–bắc Bretagne nhưng không,
tây–nam “pays Basque”, nhất là Biarritz, mới là thành phố
mưa nhiều nhất Pháp! Đó là lý do vì sao cây cỏ ở đây rất
xanh. Và người ở đây cũng rất tươi mát, mặn mòi (nhờ gió
biển).
Tháng 5. Ở phố biển tôi nhớ về phố núi. Trước
1972 tôi chưa nghe danh từ “phố núi”. Có phố–buồn–Phạm–Duy
(1954), phố–đêm–Tâm–Anh (phố đêm đèn mờ giăng giăng/1968),
nhưng không có “phố núi”. Nói đến “phố–núi” là nói đến
Pleiku. Mà không là Ban Mê Thuột, Kontum hay Đà Lạt: cũng là
những thành phố cao nguyên miền Trung.
Pleiku: thành
phố “văn võ song toàn”. Võ: Pleiku có nhiều căn cứ quân sự
của Hoa Kỳ, VNCH, của Sư đoàn 6 Không Quân VNCH, nhất là bản
doanh của Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, nơi mà vị Tư Lệnh cuối
cùng cũng là vị chỉ huy cuối cùng trước khi Quân Đoàn tan
rã! Văn: Pleiku là nơi sinh sống hay đã từng sống (từng đóng
quân), đã ghé qua của nhiều cây bút nổi tiếng. Như Lê Uyên
Phương viết ca khúc đầu tay “Buồn đến bao giờ” (1960) ở đây.
Như những “từng bước từng bước thầm / hoa vòng rừng tuyết
trắng...”, “Anh cho em mùa Xuân. Nụ hoa vàng mới nở. Chiều
đông nào nhung nhớ”, v.v. của người Pleiku Kim Tuấn (Vĩnh
Khuê). “Rồi Nguyễn Bắc Sơn, Hoàng khởi Phong, Hoàng Khai
Nhan, Thái Tăng An, Võ Ý, Phan Lạc Giang Đông, Nguyễn xuân
Thiệp, Lâm hảo Dũng, Lê thị Ý, Du tử Lê, Cao thoại Châu,
v.v. Và Vũ hữu Định”.
Đọc những câu thơ của Kim Tuấn:
“...
Buổi chiều ở Pleiku
Buổi
chiều nghe mưa bay trên đầu ngọn núi
Buổi chiều như mọi
buổi chiều
Tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng
Anh
còn tiếng nào để nói yêu em...”
của Nguyễn Bắc Sơn:
“...
Đời lang bạt của một người
lính thú
Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ
Đi
một mình lên xuống phố mù sương
Phố núi kia ơi, phố có
con đường
Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu...”
Hay của Nguyễn mạnh Trinh:
“Ừ
mai tao lên Pleiku
Đêm căm hơi đá ngày mù núi xanh
Uống say quên mộng quẩn quanh
Về nơi gió cát cũng đành
cuộc chơi
Ừ mai cánh vỗ ngang trời
Ngóng thiên thu một
cõi đời tịnh yên
Máu xương mãi chuyện ưu phiền
Còn đâu
tiếng gọi cho em miệt mài
Ừ mai súng khoác lên vai
Ngẩn ngơ phố núi những ngày đao binh...”
v.v.
Người ta có thể gọi Pleiku là phố–lính nếu
không có bài thơ “Chút gì để nhớ”, đăng trên tuần báo Khởi
Hành, số 130 (25/02/1971)
[*]
của Vũ hữu Định (tên thật Lê Quang Trung 1942–1981). Dù
“phố–núi” xuất hiện trong nhiều bài thơ nhưng chính Vũ hữu
Định, qua “Chút gì để nhớ”, mới làm cho “Pleiku” trở nên
“Phố Núi”: Phố–núi là Pleiku!
Nhưng “phố – núi” sẽ không nổi
tiếng, và không phổ biến, nếu không có những nét nhạc Phạm
Duy. Một ca khúc phổ thơ, thường, ít khi đúng với nguyên
bản. Có khi nhạc sĩ lấy đoạn/câu này, bỏ đoạn/câu khác, lặp
đi, lặp lại một câu (“ngủ đi em, mộng bình thường / ngủ đi
em, mộng bình thường”, v.v.), thay đổi cấu trúc bài thơ, có
khi lại thêm vào những chữ của mình. Điều này đã không có
với “Còn chút gì để nhớ”, như nhạc sĩ đã ghi lại trong hồi
ký “Vang vọng một thời – mùa hè (2012)”:
“Năm
1972, tôi đi Pleiku để nghiên cứu nhạc Tây Nguyên. Trong một
tuần lễ ở đó, tôi được gặp vài nhà thơ trẻ bị động viên đang
đóng quân tại miền biên giới này. Lúc đó tỉnh lỵ Pleiku còn
nhỏ hẹp lắm. Một nhà thơ trẻ, Vũ Hữu Định, đã mô tả cái
thành phố ‘đi dăm phút đã về chốn cũ...’ trong một bài thơ
rất dễ thương. Tôi phổ nhạc ngay lập tức, không thêm thắt
hay sửa đổi một chữ nào trong bài thơ. Cũng vì tôi đang
nghiên cứu nhạc Thượng nên tôi dùng ngay ngũ cung có
bán–cung (do mi fa sol si do) trong phần giai điệu.”
Chuyện nhạc sĩ “phổ nhạc ngay lập tức, không thêm thắt
hay sửa đổi một chữ nào trong bài thơ”, theo tôi, là điều dễ
hiểu. Bởi vì những câu thơ, đọc lên đã là nhạc, là những nốt
xuống lên, trầm bổng, như những con đường phố–núi. Bài thơ,
với những câu 7 chữ phố núi cao / phố núi đầy sương), 8 chữ
(phố núi cây xanh / trời thấp thật buồn) nối tiếp nhau, đã
làm nên nhịp điệu ¾. Nhưng phổ cho... hay (như ca khúc) lại
là một chuyện khác! Rất khác!
Tuy nói vậy, nhưng Phạm
Duy cũng đã thay đổi tí ti nguyên tác. Như đã dời chữ “mà”
trong “may có em mà đời còn dễ thương” thành “may mà có em /
đời còn dễ thương” hay “nên em tóc ướt và mắt ướt” thành
“nên tóc em ướt và mắt em ướt”. Rồi: “phố núi xuôi, phố núi
trời gần / không có đường xa nên phố tình thân” thành “phố
núi cao, phố núi trời gần / phố xá không xa nên phố tình
thân” (câu sửa hay hơn nguyên bản). Hoặc thêm chữ “nao”,
thay “chợt” bằng “vẫn”. Từ “một buổi chiều lòng chợt bâng
khuâng” thành “một buổi chiều nao, lòng vẫn bâng khuâng”.
https://www.youtube.com/watch?v=fiik0M1DWmo
Theo lời
kể của ông Trương điện Thắng (trong nước): “... trong buổi
ăn tối, Phạm Duy kể, ông đến chơi nhà Võ Phiến nhưng bạn đi
vắng. Lân la chờ bạn trong phòng viết, thấy cuốn sổ tay bỏ ngỏ,
ông giở vài trang đọc và bắt gặp bài thơ. Lúc đó, tôi chưa biết
anh Định là ai nhưng nhịp điệu và ngôn ngữ bài thơ làm tôi nảy
ra ý định phổ nhạc. Cả năm sau, Vũ Hữu Định đến thăm tôi thì tôi
mới biết anh ấy còn rất trẻ, hiền lành...”. Trong bản (sheet)
nhạc “Còn chút gì để nhớ” (24/12/1972), nhạc sĩ cũng đã ghi:
“Thơ của Vũ hữu Định (Võ Phiến sưu tập)”. Như thế, dù đã có
ý định phổ nhạc bài thơ hôm đọc ở nhà ông bạn Võ Phiến
(1971?/1972?) nhưng ca khúc chỉ được viết sau khi nhạc sĩ gặp
“vài nhà–thơ–quân–nhân trẻ” đang đóng quân ở Pleiku (?/?/1972)?
Ông Trương điện Thắng cũng nói thêm về cái chết của ông Vũ
(rằm tháng giêng 1981): “... Thường, sau những cuộc uống say
nhừ tử, Định lại có thói quen phải về nhà với vợ con. Lần cuối
cùng, Định đã ‘ra đi’ trong tâm thức ‘trở về’ đó, khi bước hẫng
từ một sàn bê tông không lan can, cao bốn mét và rơi xuống đất”!
Tháng 5. Từ phố biển tôi trở về phố thị! Trở về với nhịp
sống hằng ngày! Những hàng xe nối đuôi. Tiếng động cơ vút qua.
Những bước chân hối hả. Những tia mắt mệt nhoài. Nơi tôi ở, vẫn
có những trưa Chủ nhật hiền hòa, yên vắng. Vẫn, bóng tôi cùng
bóng nắng, đi lang thang trên đường! Dù từ mấy năm nay, mỗi năm,
luôn vài chuyến “đi–Nam–về–Bắc”. Nhưng không biết sao, bao giờ
như bao giờ, khi từ phố biển trở về phố thị lần nào, cũng vẫn có
chút gì đó khuấy động trong tôi! Có phải vì ở đây tôi không thấy
màu xanh đại dương, màu cát vàng mịn, không ngửi được mùi gió
biển, không nghe tiếng sóng rì rào.
Nên chi lòng: có chút
gì cứ làm vương, làm nhớ?!
BP
28/05/2025
Tác giả ghi chú:
[1]
chút gì để nhớ
thiên sứ micae – thánh bổn mạng sđnd qlvnch
|
hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
nguồn: internet eMail by th chuyển
Đăng ngày Thứ
Năm, May 29, 2025
tkd. Khoá 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH