Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
ngắn
Chủ đề:
Mễ–Việt nên duyên
Tác giả:
Điệp Mỹ Linh
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Thấy
gương mặt tiu nghỉu của Hector, Donald – chủ của Hector – tưởng
Hector ngại sẽ bị mất việc, vội an ủi:
– Chú em đừng có lo. Tôi sẽ trồng thứ
khác và chú em sẽ có việc làm hoài hoài.
Biết Donald hiểu lầm, Hector chỉ cười,
không đính chính. Hector buồn không phải vì Hector lo ngại bị mất
việc; cũng không phải vì bà Irma – vợ của Donald – vừa qua đời mà
chỉ vì Donald quyết định bán tất cả lan trong trại này với một
giá thấp đến không ngờ. Donal không thể hiểu được tình cảm của
Hector đã gắn bó với những giò lan trong mấy căn nhà ươm cây này
như thế nào.
Mỗi khi thay chậu hoặc chia những chậu lớn thành nhiều chậu nhỏ,
Hector cũng cẩn thận giống như một bác sĩ giải phẫu. Hector mang
bao tay, ngâm kéo, dao trong Alcohol, trước và sau khi dùng. Khi
chọn được những nhánh khỏe mạnh, tươi tốt, Hector vừa cắt, tỉa
vừa thầm thì với nhánh lan, bằng Anh ngữ “vụn” (vì lan được cấy,
nuôi tại Mỹ): “Tôi đem bạn đến ngôi nhà mới của bạn, hãy gắng mà
sống, tôi mong được thấy bạn trổ hoa vào mùa tới. Hoa của bạn thì
tôi biết rồi, màu vàng vương giả, giữa đài hoa màu vàng nghệ, có
những đường tua tua nho nhỏ và điều đặc biệt là bạn đơm từng chùm
từ 10–12 đóa hoa chứ không phải một hoặc hai”. Nói xong, Hector
cảm thấy vui vui trong lòng như chính chàng thấy được sự cảm nhận
của nhánh lan. Xoay sang những nhánh già yếu, Hector vừa lượm bỏ
vào bao rác vừa thầm thì: “Thôi, các bạn cũng như số kiếp con
người của chúng tôi, khi già và bệnh tật, chúng tôi cũng bị cho
vào một chỗ riêng, để rồi từ đó con người ‘đi’ dần vào cõi chết!”
Mỗi lần tưới lan, Hector thường để ý,
thăm chừng những giò lan vừa được thay chậu. Khi nào thấy cuối
mỗi rễ lan có một tí xanh xanh, nhòn nhọn, lớn hơn đầu bút chì
một tí là Hector cười toe, tung vòi nước lên cao để nghe nước rơi
lộp độp trên chiếc nón lưỡi trai và thấy những vệt nước sậm màu
lốm đốm trên chiếc T–shirt trắng dán sát vào vùng ngực nở nang,
lực lưỡng của chàng. Lần nào cũng vậy, Hector nói lớn: “Tôi biết
mà, tôi biết mà, thế nào bạn cũng sống, sống mạnh. Tôi thương bạn
quá!” Khi thấy một mầm lan vừa lu lú dưới gốc, như còn thăm dò
ngoại cảnh, Hector cười lớn, nói: “Mọc nhanh đi, đừng sợ, mỗi
tháng tôi sẽ xịt thuốc diệt sâu một lần để không có loài côn
trùng nào hại bạn được cả.”
Cả mấy nhà lan nối tiếp nhau, không thể
nào Hector biết được chàng có bao nhiêu giò lan; nhưng nếu giò
lan nào đơm nụ, Hector lại biết ngay. Hector thường theo dõi, khi
nụ hoa vừa chớm, chàng lấy cây tre nhỏ xíu, hoặc thỏi kim loại
nhỏ cỡ một phần năm của chiếc đũa và một cái kẹp nhỏ bằng nhựa,
hoặc một đoạn giây ngắn, kẹp cành hoa vào cây tre hoặc thỏi kim
thoại theo một vị thế thuận tiện để giúp nụ hoa tăng trưởng một
cách dễ dàng và khỏe mạnh; nếu không, nụ hoa sẽ bị lá che khuất
ánh sáng, khiến nụ hoa èo uột, tăng trưởng không được, đôi khi nụ
hoa phải chết. Khi thực hiện những động tác này, Hector nghĩ,
những nụ hoa cũng như trẻ con, mình nên cẩn thận uốn nắn từ lúc
còn thơ.
Nhờ
nuôi lan đúng tiêu chuẩn và chăm sóc với lòng thương yêu, lan của
Hector trổ những chùm hoa rực rỡ, tươi đẹp nhất thành phố. Hector
để ý, dường như sau mỗi lần trổ hoa, cây lan trông yếu hẳn, như
người Mẹ vừa sinh con. Phải mấy tuần sau cây lan mới xanh tươi
trở lại, để đâm chồi, sẵn sàng đơm hoa cho kỳ tới.
Lúc bưng từng giò lan đặt vào xe Van để
Jannifer đem ra tiệm bán, Hector cảm thấy buồn buồn, vì nghĩ rằng
sẽ không bao giờ chàng thấy lại những giò lan mà chàng đã chăm
sóc từ khi vừa chiết ra từ Flash hoặc Community pots. Nhưng rồi
Hector nghĩ, lan cũng như đàn con, đến một lúc nào đó, chúng nó
cũng phải ra đời, vượt thoát vòng tay bảo bọc của Cha Mẹ. Ý nghĩ
này giúp Hector vui trở lại để tiếp tục công việc mà chàng rất ưa
thích.
Tình
cảm của Hector đối với mấy trại lan này là như vậy, cho nên, khi
nghe Donald quyết định “bán đổ bán tháo” mấy trại lan, Hector
buồn quá đỗi; buồn hơn buổi tối chàng và Maria – chị của Hector –
từ giã người Mẹ nghèo khổ ở Monterrey, tiểu bang Nuevo Leon,
Mễ–tây–cơ, để đến Laredo tìm đường vượt biên giới sang Hoa Kỳ.
Nhớ lại chuyến vượt biên giới Hector
càng nhớ Mẹ và thương Mẹ. Năm nào đó, lúc Hector còn bé lắm, Mẹ
dành giụm chỉ đủ tiền cho Juan – anh cả của Hector – vượt biên
bằng đường hầm. Cơn mưa giông đến bất ngờ, nước lùa vào đường
hầm, Juan và những người vượt biên chuyến đó đều chết. Mẹ đau khổ
như một người điên. Thấy Mẹ đau khổ bao nhiêu anh chị em của
Hector càng oán giận người Cha sa đọa bấy nhiêu!
Mấy năm sau, Mẹ chắt chiu được khá tiền
hơn nên Mẹ lo cho Maria và Hector vượt biên bằng đường bộ. Tối
hôm đó không trăng. Hector, Maria và Remundo – cậu của Hector –
cùng nhiều người khác rời Lareno, đi theo người dẫn đường
(Coyote), vượt qua sông Rio Bravo. May quá, mọi người qua được
biên giới một cách yên lành. Nơi đây mọi người gặp một người dẫn
đường khác; người kia ở lại bên kia biên giới để lo cho những
chuyến sau. Lúc này Hector mới biết tụi Coyotes có đường giây
hoạt động rất tinh vi và chu đáo. Người dẫn đường này đưa cả nhóm
người về San Antonio, tá túc trong nhà xe của một người trong tổ
chức; rồi từ đó mọi người sẽ tìm cách liên lạc với thân nhân hoặc
người quen tại Mỹ.
Hector và Maria không quen biết ai,
đành tìm đến nhà những người Mễ xin giúp đỡ. Riêng cậu Remundo,
vì vợ và con sang trước, hiện ở Dallas, cho nên cậu được đưa về
Dallas. Không ngờ, trên đường đi, khi đến trạm kiểm soát, Remundo
bị... chó đánh hơi, vậy là Remundo bị bắt!
Ðang nghĩ ngợi miên man, Hector chợt
choàng tỉnh vì tiếng bánh xe lăn trên con đường sỏi. Hector lầm
bầm, không biết Donald đến hay là mấy người Việt Nam đến mua lan.
Vừa dợm bước ra khỏi nhà lan Hector
chợt nhận ra một chú rắn nhỏ chạy thật nhanh từ cửa vào. Hector
chụp vội cái xẻng nhỏ, vừa rượt theo chú rắn vừa lầm bầm: “Đồ xâm
lăng, quân xâm lược. Giang sơn của chúng mày ở ngoài kia, chưa đủ
sao. Bên trong này do công khó của thầy trò tao tạo dựng nên, bây
giờ mày ‘nhảy’ vô đây chiếm đoạt hả? Không ai ưa được quân xâm
lăng, mày biết không?” Lầm bầm đến đây Hector chợt cười vang. Thì
ra Hector đến đây cũng là một hình thức xâm lăng – không khí giới
– dù phần đất này xưa kia thuộc lãnh thổ của Mễ–tây–cơ.
Giết xong chú rắn, Hector dở nón lưỡi
trai, vuốt những dòng mồ hôi trên trán, nghĩ tiếp. Người Mỹ không
muốn có nhiều con; người Mễ sinh sôi nảy nở nhanh và nhiều như
nấm, lại được chính phủ Hoa Kỳ giúp đỡ nuôi con, biết đâu, một
ngày nào đó người Mễ sẽ “chiếm” lại lãnh thổ này mà không cần đến
vũ khí. Hector đang cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh – nhưng có thể sẽ
xảy ra trong tương lai – chợt nghe tiếng Donald tằng hắng. Hectro
cầm chiếc xẻng có con rắn chết, đi ra. Donald bảo:
– Kỳ tới đặt mua các thứ thuốc giết sâu
bọ, chú mày nhớ ghi thêm thuốc trị rắn. Chú mày chỉ cần rải thuốc
ngang cửa là rắn không thể vào, vì chung quanh các nhà lan đều
che kín cả.
Donald chỉ hỏi Hector qua loa về mấy nhân công mới xem họ làm
việc như thế nào rồi Donald đi.
Hector gọi Cindy – cô công nhân mới –
bảo cô ấy tưới nhà lan số 5. Cindy hỏi:
– Còn mấy nhà kia?
– Thằng Andy và con nhỏ Margie lo.
Cindy quay lưng, Hector gọi giật lại
“Cindy”. Cindy quay lui. Hector tiếp:
– Cô nhớ tưới đúng như tôi đã chỉ cho
cô. Vòng đầu tiên, tưới nước trước; vòng thứ nhì mới hòa phân vào
nước mà tưới. Nhớ tưới chầm chậm, tưới đều tay, cả vòng đầu lẫn
vòng thứ nhì. Ði làm đi kẻo trễ. Cô phải nhớ, không được tưới lan
sau 12 giờ trưa, nếu là mùa Đông; không được tưới sau 4 giờ
chiều, nếu là mùa Hạ.
Cindy nheo mắt cười, khoe chiếc răng
bịt vàng hình trái tim. “Yes, boss.” Mỗi khi nghe nhân công gọi
chàng bằng “sếp”, Hector cười, nhưng lòng lại buồn buồn vì chợt
nhớ những ngày mới đến Mỹ.
Những ngày đầu tiên đó, Hector theo các
bạn cùng chủng tộc, ngồi tụm năm, tụm ba tán gẫu trước Home Depot
hay một tiệm tạp hóa, hoặc ngã tư đông xe cộ, trong khi chờ người
ta đến “tuyển lựa”, đem về nhà làm việc lao động. Khi thấy một
chiếc xe trờ tới, giảm tốc độ, Hector cùng các bạn ngưng ngang
câu chuyện, ùa nhau đến vây quanh chiếc xe. Ðứa nào cũng cố dán
mặt vào cửa kính để người trong xe dễ nhìn thấy; vì chủ xe không
bao giờ giám hạ kính xuống trước một đám đông thanh niên sống
không hợp pháp như Hector. Khi chủ xe đưa tay chỉ mặt một đứa nào
rồi thì cả đám mới từ từ rời xe và chủ xe hạ kính xuống, mặc cả
tiền nong với đứa đó. Thường thường Hector và các bạn chỉ đòi hơn
lương tối thiểu tí đỉnh thôi, miễn làm được nhiều giờ. Nhiều ông
bà dễ giải, “bốc đại” thằng đó; nhiều ông bà khó tính, chọn thằng
khác rẻ hơn.
Chủ đầu tiên của Hector trên phần đất giầu có này là vợ chồng
người Việt Nam; vợ tên Mai. Họ thuê Hector làm sân vườn. Hector
vui lắm, vì Hector rất thích cây cỏ. Trong lúc nhổ cỏ dại, Hector
thấy hai thanh niên cao lớn đi ra. Trưa, lúc Mai trao phần ăn
trưa cho chàng, Hector hỏi về hai thanh niên đó. Mai cho biết hai
người đó là con của nàng. Chiều, trong khi Mai vào nhà lấy tiền
trả cho Hector, Hector rửa tay, rửa mặt nơi ống nước bên hông
nhà.
Lúc đó bà
hàng xóm của Mai, người cùng chủng tộc với Hector – tên Irma –
sang nói chuyện với Hector. Hector tò mò, hỏi Irma, gia đình Mai
có hai người con trai khỏe mạnh tại sao không bảo hai người đó
giúp mà lại thuê người làm chi cho tốn tiền. Irma bảo rằng đôi
khi nói chuyện với mấy người con của Mai, Irma cũng hỏi họ một
câu tương tự như vậy. Và họ trả lời: “Chúng ta, nếu có điều kiện
và hoàn cảnh cho phép, hãy chia sớt công việc cũng như sự thành
công của mình cho những người kém may mắn hơn mình. Bà thử nghĩ,
năm 1975, gia đình tôi đến Mỹ, nếu tất cả người Mỹ cũng giành làm
tất cả mọi công việc của họ thì công việc đâu cho Cha Mẹ của
chúng tôi làm để nuôi chúng tôi?” Hector cười, khen gia đình Mai
là người tốt. Irma gật gù, đồng ý.
Mai trả tiền, khen và cảm ơn Hector rối
rít. Irma gật gật đầu ra vẻ đồng ý với Mai. Và Irma thuê Hector
ngay chiều hôm đó, vì bà để ý, thấy Hector khỏe mạnh, làm việc
siêng năng.
Ðó
là lần đầu tiên Hector có sự liên hệ với người Việt Nam – mà
chàng thật tình không biết được nước Việt Nam nằm ở đâu trên quả
địa cầu này! Hôm đó Hector nghĩ có lẽ sự liên hệ giữa chàng với
người Việt sẽ chấm dứt vào buổi chiều sau khi chàng nhận tiền
công; không ngờ, sau này Maria lại yêu và lấy Ðại, một thanh niên
Việt Nam, làm chồng.
Khi được Maria giới thiệu với Ðại,
Hector không mấy thích Ðại; vì thấy Ðại có vẻ đỏm dáng. Về đến
chung cư, Hector khuyên Maria nên tìm một người thật thà, chí thú
làm ăn mà kết hôn. Maria biện luận nào là Ðại cũng chí thú làm
ăn, học hành; Ðại vượt biển đến đây cho nên Ðại cũng là một di
dân như Hector và nàng thì tâm trạng cũng giống nhau, dễ cảm
thông. Ðại cũng như chị em nàng, chắt mót từng đồng gửi về quê cũ
giúp gia đình. Maria còn kể rằng, lúc đầu nàng cũng không để ý
đến Ðại, vì vấn đề ngôn ngữ. Anh ngữ của Ðại không khá mà Anh ngữ
của Maria cũng chỉ đủ để làm trong bếp cho nhà hàng Taco Bell
thôi; cho nên khi gặp nhau rất khó diễn đạt tình cảm. Nhưng Ðại
rất kiên nhẫn theo đuổi Maria. Khi Maria xiêu lòng, chịu đi chơi
với Ðại thì ngay ngày hôm sau, Ðại đến đón nàng tại Taco Bell,
chỉ cho nàng xem bảng số mới của chiếc xe Ðại làm chủ: 2 of US.
Maria không biết rằng Ðại bắt chước ý của bản nhạc Just The Two
of Us của Bill Withers cho nên Maria xúc động nhiều. Ðại còn bảo
rằng, nếu hai người thành vợ chồng, chàng muốn có thật nhiều con;
vì các con sẽ xinh đẹp giống Maria và có nhiều con Maria sẽ không
thể bỏ Ðại để theo thằng khác.
Hector than thầm. Ðại chinh phục một
cách kiên nhẫn và tinh vi như vậy thì làm thế nào người chị quê
mùa, hiền thục và kém học thức của chàng có thể “thoát” được!
Khi Maria sinh đứa con đầu lòng, Ðại
đặt tên là Loan. Maria và Hector thực tập hoài mà cũng không nói
được, đành đặt lại là Cynthia. Hector bồng bế, vui đùa, chớt nhả
và hát ru Cynthia bằng những lời ca mộc mạc đồng quê (Nortena) mà
Hector đã bắt chước Ramon Ayala – một thiên tài dân ca và cũng là
một “tay” Accordéon không đối thủ của Mễ–tây–cơ – từ khi Hector
còn bé. Hector tự hứa rằng, đến năm Cynthia mười lăm tuổi, Hector
sẽ may cho Cynthia chiếc áo đầm màu hồng tuyệt đẹp và chàng sẽ tổ
chức một lễ Quincenera thật linh đình và thế nào cũng mời Mẹ sang
tham dự.
Nghĩ
đến Mẹ Hector lại thấy buồn và nhớ Mẹ, nhớ nhà, nhớ anh chị em và
những đứa cháu nghèo khổ. Hector cũng nhớ cả ngọn núi Cerro de la
Silla hùng vĩ. Hector nhớ, ngày còn sống với Mẹ, thỉnh thoảng
nhìn ngọn núi có hình dáng tựa như yên ngựa, Hector than thầm,
ôi, Cerro de la Silla hùng vĩ! Ôi, Monterrey yêu kiều, hoa lệ,
tràn ngập ánh sáng, nhưng sao Mẹ và anh chị em của chàng cứ mãi
hoài sống đời lầm lũi, tối tăm!
Từ ngày sang Mỹ, cuộc đời của Hector
dường như bớt tối tăm; nhưng cuộc đời của Maria như thế nào
Hector không rõ lắm. Hector chỉ nhận thấy Maria sinh năm một cho
nên thân người của nàng không còn những đường nét quyến rũ như
trước. Maria và Ðại thường đôi co. Nhiều khi hai người giận quá,
Maria chửi bằng tiếng Tây–ban–nha và Ðại chửi bằng tiếng Việt. Và
Ðại thường vắng nhà. Càng ngày Hector càng thấy những dấu hiệu
buồn khổ trên gương mặt phúc hậu của Maria càng đậm nét. Hector
tự hỏi, phải chăng Maria đang bước dần vào những vết chân buồn
thảm của người Mẹ mà chàng đã bỏ lại bên kia biên giới?
Lúc Cynthia hơn hai tuổi mà vẫn chưa
biết nói, cả Maria, Ðại và Hector đều lo. Donald và Irma buộc
Maria phải đem Cynthia đi bác sĩ.
Trong khi khám bệnh, bác sĩ hỏi Maria,
ở nhà dùng sinh ngữ nào để nói chuyện với Cynthia? Maria đáp,
nàng và Hector nói tiếng Spanish, Ðại nói tiếng Việt, nghe nhạc
và nghe radido Việt Nam. Khi cả ba người ăn cơm chung thì cả ba
đều nói tiếng Anh. Bác sĩ bảo nên chọn chỉ một ngôn ngữ để nói
khi có sự hiện diện của Cynthia và bác sĩ khuyên nên chọn Anh
ngữ. Ðại gật đầu, tán đồng. Nhưng khi về đến nhà Ðại không cho
Cynthia học nói bất cứ sinh ngữ nào cả; chàng chỉ dùng tiếng Việt
để dạy Cynthia cũng như dạy em của Cynthia.
Hector không thể phản đối, vì Cynthia
không phải là con của chàng. Maria không thể thuyết phục Ðại, vì
Maria là một người đàn bà hiền và Ðại lại là một người đàn ông
thiếu lương thiện. Sự thiếu lương thiện của Ðại được Maria giữ
kín, không dám cho Hector biết.
Riêng Hector, Hector không ghét Ðại
nhưng Hector cũng không thích Ðại; vì Hector linh cảm như có điều
gì không ổn giữa Ðại và Maria. Hector chỉ cảm thấy vui vui khi
Ðại dạy chàng những “danh từ của đàn ông” bằng tiếng Việt. Thời
gian này, nhờ đã theo học các lớp Anh văn miễn phí tại nhà thờ,
Hector nhận xét số vốn Anh ngữ của Ðại cũng chẳng hơn gì chàng.
Rồi Hector nhíu mày, suy nghĩ, Anh văn của Ðại như vậy mà làm thế
nào Ðại theo học đại học và tốt nghiệp kỹ sư? Thắc mắc này Hector
giấu kín, không nỡ hỏi Ðại mà cũng không dám thố lộ với Maria. Vả
lại, thấy đàn cháu đứa nào cũng mũm mĩm, kháu khỉnh, dễ thương,
lại có thể nghe và hiểu ba thứ tiếng, Hector nghĩ rằng, dù Ðại là
kỹ sư hay là một công nhân thì cũng chẳng có gì quan trọng. Ðiều
quan trọng là Ðại có xứng đáng là một người cha của đàn cháu của
Hector hay không.
Như bằng lòng với ý nghĩ của chính
mình, Hector mỉm cười một mình, bước ra chỗ mấy người đang dời
lan từ nhà số 6 sang nhà sối 8, gọi người ra mở cổng, vì đúng giờ
mở cửa trại lan.
Từ ngày trại lan mở cổng bán sale,
Hector không thể nhớ được bao nhiêu người Việt Nam đặt chân đến
trại lan này. Thành phần mua nhiều lan của trại này là những nhân
vật ồn ào, đi xe đắt tiền. Thỉnh thoảng Hector cũng thấy vài
người Việt lớn tuổi, trông điềm đạm, chững chạc, dáng vẻ trí
thức. Nhiều khi những người khách lịch sự này đến hỏi Hector về
phương pháp trồng lan. Hector vui vẻ trả lời theo sự hiểu biết và
kinh nghiện của chàng khi nuôi những loại lan mà chàng bán, chứ
chàng không đủ thời gian và kiên nhẫn để giải đáp cho tất cả các
loại lan khác.
Sau khi chỉ dẫn, Hector kết luận, những
điều mà chàng thưa với khách hàng là do sách vở cũng có, do kinh
nghiệm cũng nhiều, nhưng tất cả không phải là tiêu chuẩn. Hector
quan niệm rằng, mỗi trại lan cũng như một gia đình. Không một gia
đình nào, dù anh chị em ruột, có thể sinh hoạt, nuôi dạy và
thương yêu con cái giống như một gia đình khác.
Mọi người vỗ tay và cảm ơn Hector. Nhân
lúc mọi người vui vẻ, Hector hỏi dò:
– Ngày Một tháng Năm này quý ông bà có
tham dự cuộc biểu tình phô trương “lực lượng” những người di dân
không?
Ông đeo
kính cận, cười, lắc đầu, đáp: “Không.” Hector ngạc nhiên:
– Tại sao? Ông không phải là di dân
sao? Ông sinh tại Mỹ à?
Người ấy lại cười và lắc đầu. Hector
tiếp:
– Vậy
tại sao ông không đi? Tôi xin mời quý ông bà tham dự với chúng
tôi.
Một người
khác, cũng dáng vẻ chững chạc, đáp:
– Chúng tôi không đi vì chúng tôi là di
dân hợp pháp.
Hector hơi buồn lòng:
– Hợp pháp hay không hợp pháp thì cũng
là di dân. Chúng ta hãy bênh vực quyền lợi cho di dân. Ô, mà
trong số quý vị có vị nào xem phim A Day Without A Mexican chưa?
Ðó là một phim mà di dân – hợp pháp hay bất hợp pháp – cũng nên
xem để thấy sức mạnh của “lực lượng” di dân. Và rồi quý ông bà sẽ
thấy, trong cuộc biểu tình vĩ đại này sẽ có vạn vạn di dân hợp
pháp.
Ông mang
kính cận vỗ vai Hector, bảo:
– Tôi lấy một tỷ dụ như thế này thì bạn
hiểu lý do tại sao chúng tôi không tham dự biểu tình, nhé!
Hector cười, “Ok”. Biết Hector không có
trình độ văn hóa cao, người ấy lấy một thí dụ dễ hiểu nhất để
giải thích:
–
Giả dụ như chúng tôi chạy trốn cộng sản, gặp bạn, bạn đem gia
đình chúng tôi về nhà cho tá túc. Sau đó bạn giúp chúng tôi tìm
việc làm, cho con của chúng tôi đi học. Rồi đến một lúc nào đó,
giữa bạn và chúng tôi có những bất đồng, không lẽ chúng tôi giăng
bảng ngoài đường để phản đối bạn?
Nghe người này nói phải, Hector tiu
nghỉu:
– Cảm
ơn ông đã cho tôi ý niệm đó. Còn người em rể của tôi, một người
Việt Nam, khi nghe tôi rủ tham dự ngày biểu tình, nó đáp: “Tụi
bay là tụi ‘xì’, qua Mỹ kiếm cơm; còn tao vượt biển tìm tự do.
Tao đi tỵ nạn chính trị. Tao có lý tưởng, có chính nghĩa chứ
không vì miếng cơm manh áo như tụi bay.”
Cả nhóm người cùng “ồ” lên, tỏ vẻ không
hài lòng về câu nói của Ðại mà Hector vừa lập lại. Hector cũng
buồn trong lòng nên lấy chiếc nón lưỡi trai đội lên, bước ra xem
“tình hình” các nhà lan khác.
Hector đi vòng vòng, nhớ lại, cách nay
chỉ vài tháng, từ cửa nhà lan số 1 nhìn vào, Hector thấy
Phalaenopsis nở rộ nhiều màu và hương thơm thoang thoảng trong
không gian yên lặng. Hector thương nhất là mấy giò Hybrid
Doritaenopsis Fire Craker màu tim tím, hình cánh sao, đường kính
khoảng 2–3 inches, năm hoặc sáu cạnh, lip hơi
đậm hơn một tý, có nhiều vân trăng trắng, giữa đài hoa có nhụy
trắng; hoa của loại lan này mọc san sát nhau thành một chuỗi dài
và rất lâu tàn. Nơi góc phải của nhà lan số 2, giò Dendrobium
Teretifolium hiếm quý, lá dài và thon như trái đậu đũa. Loại lan
này nở từng chùm, hoa trắng, nhiều cạnh; mỗi cạnh nhỏ và dài
khoảng 2–3 inches, mùi thơm thoang thoảng, ngọt ngào. Và “thằng”
Cattleya mà Donald pha giống giữa C. Sir Jeremiah Coleman Bleu và
B. Digbyana, đơm từng chùm hoa màu hồng, năm hoặc sáu cạnh,
lip màu vàng ưng ửng hồng. Chung quanh lip có nhiều
đường tua tủa ngắn như hình răng cưa, rất nhỏ, giữa đài hoa màu
vàng. “Thằng” này thơm dìu dịu, phảng phất mùi Nuit D’orient.
Bây giờ, không biết mấy “thằng” đó sống
chết như thế nào, có được chăm sóc như lúc chúng nó còn ở đây hay
không! Hector buồn buồn gom những giò lan già, chết vào một chỗ
và những giò lan èo uột vào một chỗ.
Nhìn sự tàn tạ của những nhà lan,
Hector buồn quá và tự dưng chàng không muốn làm việc tại đây nữa,
dù chàng đã được Donald cho biết kế hoạch trồng trọt mới.
Chiều đã xuống nhưng hơi ẩm trong nhà
lan vẫn còn nồng. Hector lấy nón lưỡi trai xuống, phe phẩy trước
mặt. Donald bước vào. Hector trao trọn cho Donald số tiền bán lan
ngày hôm đó. Chẳng cần đếm, Donald nhét đại số tiền vào túi quần
Jeans, vì Donald hoàn toàn tin tưởng Hector. Donald lấy từ túi
quần bên kia một số tiền rất ít oi – so với số tiền Hector bán
lan trong ngày – trao cho Hector. Hector cười, nhận tiền lương,
cảm ơn Donald. Donald vỗ vai Hector:
– Chú mày về nghỉ sớm đi, để tôi trông
chừng mấy đứa kia bán lan cũng được.
Sau khi Hector cho xe nổ máy, Donald
vẫy tay, nói lớn:
– Gặp chú mày sáng mai.
– Có thể. Có thể không.
Donald nhíu mày, vì Hector ít khi bông
đùa:
– Tại sao
lại có thể? Chú mày muốn nói gì đó?
– Tôi chưa quyết định được ngay bây
giờ. Nhưng tôi cho ông hay rằng nhìn sự tiêu đìều xơ xác của trại
lan tôi chịu không được!
Biết Hector là một người giầu tình cảm,
Donald bước đến gần, vỗ vai chàng:
– Tôi biết chú mày làm việc rất cực
nhọc, nhiều khi tinh thần căng thẳng. Thôi, chú mày về nghỉ khỏe,
mai mấy giờ vào cũng được.
Trên đường lái xe về nhà, Hector nghĩ,
mai chàng sẽ đi tìm việc khác. Nhưng Hector lại nghĩ, trại lan
này rất gần nhà và không xa trường học của các cháu. Donald lại
tin tưởng chàng, dễ giãi mọi điều, nhờ vậy, vào những hôm Ðại
không có mặt ở nhà, Maria nhờ Hector đưa các cháu đi học và chiều
đón về, Hector không bị phiền phức gì cả. Chỗ làm mới không biết
người sếp có dễ giãi và thì giờ có thuận tiện cho chàng đưa đón
các cháu hay không. Vừa nghĩ đến đây Hector chợt nhớ đến kỳ gửi
tiền về biếu Mẹ, vội quẹo xe vào vào Walmart, đến quày Money
Gramme.
Vừa
lái xe về nhà Hector vừa huýt sáo một phân đoạn của bản dân ca;
vì chàng đang vui khi nghĩ đến nụ cười của Mẹ lúc Mẹ nhận được
tiền.
Niềm vui
của Hector vụt tắt khi chàng mở khóa, bước vào nhà. Maria ôm chầm
lấy chàng, khóc lớn:
– Hector. Chị chết mất, em ơi!
Hector nhìn quanh, hoảng hốt, nghĩ rằng
Ðại lại say rượu, đánh đập Maria và mấy đứa cháu:
– Mấy đứa nhỏ đâu rồi? Ðứa nào bị cái
gì? Ai hại tụi nó? Chị cho em biết ngay, em sẽ “dộng” cho người
đó một trận nên thân.
Nói xong Hector mới nhận biết được rằng
chàng đã thật sự thương yêu đàn cháu như con ruột của chàng.
Maria thấy Hector nổi nóng, vội ngưng khóc:
– Không phải mấy đứa con của chị mà là
thằng chồng của chị.
– Ủa, Ðại bị cái gì?
– Chuyện dài lắm, em ơi! Ðại đã đem
người yêu từ Việt Nam sang đây.
– Giỡn hoài. Chị là vợ chính thức, có
hôn thú, làm thế nào Ðại có thể bảo lãnh cho bồ của Ðại sang
được?
Maria òa
khóc khiến mấy đứa bé từ trong phòng ùa ra, vây quanh.
– Chị ngu quá nên tin lời thằng Ðại. Nó
biểu làm sao chị nghe làm vậy. Về sau hiểu ra thì muộn rồi, em
ơi!
– Không
muộn màng gì hết. Chị cứ đem hôn thú và dẫn đàn con của chị xuống
văn phòng di trú khiếu nại.
– Chị đâu có hôn thú với Ðại.
Hector giật mình : “Hả?” Maria lập lại.
Hector giận quá, hét lớn:
– Em nhớ hồi đó chị có làm hôn thú với
Ðại mà.
– Có.
Chị đã làm hôn thú với Ðại. Nhưng mà, em ơi, hôn thú chỉ là tờ
giấy thôi. Chị cần tình yêu. Chị chỉ muốn chiếm tình yêu của Ðại
chứ chị không cần tờ giấy đó.
– Rồi. Chị đã làm hôn thú với Ðại, tại
sao bây giờ chị bảo chị không có hôn thú?
– Sau khi Cynthia ra đời, Ðại buộc chị
ly dị giả để chị và Cynthia xin trợ cấp và nhà của chính phủ. Chị
đi làm lãnh tiền mặt.
Hector giật mình. Thảo nào mỗi tháng
Hector chung tiền để trả tiền thuê nhà, Maria từ chối. Hector
giận, trợn mắt:
– Ðại nói nó là kỹ sư, một người có học
thức mà hành xử như vậy sao?
– Nó là thợ làm móng tay chứ không phải
là kỹ sư. Chị biết ngay từ đầu, nhưng chị yêu nó nên không giám
nói với em, ngại em sẽ không tán thành cuộc hôn nhân của chị và
nó.
Hector gãi
đầu, gãi tai, nhăn mặt một cách khổ sở. Ngày tiễn chị em chàng
lên đường, Mẹ cứ vừa thút thít vừa vuốt tóc Maria: “Con đẹp quá,
ở lại đây con chỉ gặp mấy thằng rượu chè, cờ bạc, đĩ điếm thôi;
sang bên đó con cố tìm một người chồng, nghèo cũng được, nhưng
biết thương yêu, chăm sóc con.” Vậy mà bây giờ... Hector bứt rứt,
chưa biết phải hành động như thế nào thì Manuel – con thứ năm của
Maria và Ðại – tay ôm Teddy Bear màu nâu, chạy đến, sà vào lòng
Hector. Hector ôm hôn Manuel, nhìn Maria:
– Nguồn tin chị biết chính xác được bao
nhiêu phần trăm?
– Chị đã theo dõi, biết chỗ hai đứa nó
ở. Chiều nay, lúc Ðại về, chị cật vấn Ðại và Ðại xác nhận.
– Ðây không phải là Trung Ðông!
Maria tức tưởi khóc. Hector tiếp:
– Em nghĩ thủ tục đem người hôn phối từ
nước ngoài vào Mỹ đòi hỏi thời gian, vậy mà tại sao đến bây giờ
chị mới biết?
– Chị ân hận là đã giấu em. Tha thứ cho chị, nha, Hector!
– Em không trách gì chị đâu. Chị hãy
nói hết cho em nghe. Em sẽ giúp chị. Chị phải nói ra, đừng để
trong lòng rồi đau khổ như Mẹ.
– Sau khi chị ly dị giả với Ðại, Ðại
thuyết phục chị để Ðại đem Vân, người vợ cũ và hai đứa con từ
Việt Nam sang.
– Nó có vợ bên Việt Nam rồi à? Vậy tại
sao chị không bỏ nó ngay lúc đó?
– Chị yêu Ðại quá mà! Vả lại, phụ nữ Mễ
cũng gần giống như phụ nữ Á Ðông, chỉ biết chung thủy và chịu
đựng. Hơn nữa, Ðại bảo con nào cũng là con; nhưng mấy đứa con của
chị thì sung sướng, đầy đủ, còn hai đứa con của Ðại bên Việt Nam
thì thiếu thốn, nghèo khổ, xin chị cho phép Ðại đem qua đây làm
phước. Ðại hứa chỉ thương yêu một mình chị thôi. Người vợ cũ sang
thì cũng ở riêng, tự lo lấy. Nhưng khi Vân và hai con sang đến
đây, Ðại cứ đi đi về về. Chị khổ tâm lắm vì tình yêu bị chia xẻ.
Sau một thời gian dài, chị tưởng chị
không thể chịu đựng được nữa thì Vân ly dị Ðại. Chị hơi mừng, hy
vọng Ðại sẽ trở về hẳn với chị. Không ngờ Ðại vẫn thường xuyên
vắng nhà. Gần đây Vân mới cho chị biết rằng, sau khi đem Vân và
hai con sang Mỹ được một thời gian theo luật định, Ðại năn nỉ Vân
ly dị để Vân xin trợ cấp của chính phủ Mỹ và Ðại sẽ làm hôn thú
giả với một bà nhà giầu bên Việt Nam – mà Ðại quen được trong
những lúc ra Internet Café, lên “mạn”, chat – để nhận tiền. Mười
ngàn đô–la cho một người đàn bà độc thân; nếu người đàn bà đó có
con thì cứ thêm mỗi đứa năm ngàn đô–la. Bà này có hai đứa con.
Ðại hứa, sau khi ba mẹ con bà này sang Mỹ, Ðại nhận hai mươi ngàn
đô–la thì Ðại sẽ chia cho Vân mười ngàn. Nhưng sau khi ba mẹ con
bà ấy sang đây, Ðại không chia tiền cho Vân mà Ðại lại sống chung
với bà ấy, cho nên Vân uất, mới cho chị hay.
– Bây giờ sự việc đã như vậy, ý chị
muốn như thế nào?
– Chị muốn tìm bà nhà giầu này, “làm”
cho bà ấy một trận.
– Chị đừng ghen quá hóa dại như bà Lisa
Nowak.
Câu
chuyện ghen tương của phi hành gia Lisa Nowak được loan truyền
trên radio và đài truyền hình Mễ cho nên Hector và Maria biết.
Nghe em nhắc lại, Maria tức cười, ngưng khóc.
– Em nghĩ chị nên hành động như thế
nào?
– Chị nên
tự hỏi lòng chị xem chị còn yêu được một người đàn ông gian xảo
như Ðại hay không? Và chị có muốn sống một cuộc đời buồn thảm
giống Mẹ hay không?
Maria trầm ngâm suy nghĩ. Vì con đông,
Maria không thể đi làm. Nàng chỉ nhận lau nhà, lãnh tiền mặt, vào
những ngày cuối tuần, nhờ Hector ở nhà trông cháu. Thỉnh thoảng,
chỉ khi nào Ðại muốn ở lại nhà để được Maria săn sóc và vui thú
ái ân, Ðại mới ngọt dịu với nàng và đưa nàng một hai trăm đô–la.
Maria chịu đựng được sự thiếu thốn, nghèo khổ; nhưng Maria không
thể chịu được khi Ðại cứ lường gạt nàng và dùng những lời lỗ
mảng, không lễ độ để nói với chị em nàng. Và Maria cũng không thể
chịu được khi Ðại cứ khoe ẩu chàng là một người có văn hóa cao,
làm nhiều tiền, giao tiếp toàn giới trí thức và những người có
chức phận. Maria nhìn Hector:
– Tình yêu trong chị đã biến thành thù
hận. Chị muốn bầm xé thằng Ðại ra muôn mảnh chị mới vừa lòng.
– Tại sao chỉ vì một người đàn ông quỷ
quyệt mà chị phạm tội? Không đáng! Ðời của chị còn dài. Vấp ngã
một lần không phải là tận cùng.
– Ðời chị kể như bỏ rồi. Chị chỉ mong
nuôi dạy được năm đứa nhỏ nên người.
– Em sẽ giúp chị nuôi các cháu.
Maria mủi lòng, tựa đầu vào vai Hector,
vừa khóc vừa nói:
– Chị cảm ơn em. Chị chỉ mong từ nay
thằng Ðại đừng vác mặt đến đây nữa.
– Thật tình chị không muốn thấy mặt Ðại
nữa hay sao?
–
Lúc chiều Ðại nói với chị: “Ờ, tao vậy đó, bên xứ tao đàn ông năm
thê bảy thiếp. Mày không chịu thì thôi. Mày dám bỏ tao hay không?
Mày bỏ tao, thằng nào dám ‘cõng’ năm ‘cục nợ’ đó cho mày?” Chị
cảm thấy bị nó xúc phạm nặng nề. Chị đuổi nó đi và chị bảo không
bao giờ chị muốn thấy lại nó nữa. Nhưng Ðại sẽ trở lại, chị biết,
vì năm “cục nợ” này.
Hector nói nhỏ với Maria:
– Có các cháu ở đây, chị không nên gọi
các cháu là mấy “cục nợ”.
– Tiếng “cục nợ” là do Ðại nói chứ đâu
phải do chị.
Hector im lặng, thở dài não nuột. Những lời của Ðại cũng độc ác
không kém gì những lời của người Cha đam mê tửu sắc, bỏ Mẹ và anh
chị em của chàng đói khổ suốt bao nhiêu năm dài!
Lúc chiều, thấy cảnh tàn tạ của trại
lan, bây giờ biết rõ sự đau khổ của người chị thân yêu và sự
thiếu may mắn của đàn cháu, Hector cảm thấy chàng không còn một
lý do nào để sống trong thành phố này nữa. Chàng chỉ muốn đi xa
thật xa, đến một nơi nào đó để tìm một cuộc sống an lành, đạm bạc
nhưng chân thật và tràn niềm vui. Ý tưởng này cũng giống như ý
tưởng của thằng bé Hector năm nào khi nó đi bộ trong sa mạc từ
làng Laredo đến sông Rio Bravo.
Giọng Hector buồn buồn:
– Theo những gì chị nói với em, em nghĩ
Ðại không xứng đáng là cha của mấy đứa này; bởi vì Ðại từ chối
trách nhiệm bằng cách để đàn con của Ðại cho chính phủ nuôi, còn
Ðại thì đi xe BMW mui trần, nay về Việt Nam du lịch, mai đi Lake
Charle, mốt đi Las Vegas. Ðó là ý nghĩ của em; còn chị, chị phải
suy nghĩ và nhận định xem Ðại có xứng đáng là cha của các cháu
hay không.
–
Ðại chỉ biết sống cho Ðại và bất cứ điều gì có lợi và thỏa mản
bản tính thiếu tự tin của Ðại thì Ðại làm. Bởi vậy bây giờ chị
mới sáng mắt ra và chị không muốn thấy mặt Ðại nữa.
– Nếu chị quyết định như vậy thì chị em
mình và mấy đứa nhỏ đi, đi xa, để Ðại không thể tìm ra.
– Ði đâu?
– Ði lên nhà mà hồi mới sang họ cho
mình ở tạm sau khi mình rời nhà xe của tụi tổ chức vượt biên đó.
– Rồi sao?
– Tạm vài ngày rồi mình thuê chung cư ở
và tìm việc làm.
– Ý kiến hay. Nhưng...
– Chị đừng lo. Em mới lãnh lương. Em
cũng để dành được ít tiền. Mình thừa sức bắt đầu một cuộc sống
mới.
– Khi nào
mình đi?
–
Ngay tối nay; có như vậy Ðại mới không thể tìm ra.
Như tìm được lối thoát, Maria vui hẳn
lên, thúc các con thu dẹp quần áo sách vở và đồ chơi. Maria và
Hector chọn những gì đáng mang theo, đem ra xe Van của Hector.
Sau khi các cháu vào xe, thắt nịt an
toàn, Hector dùng điện thoại di động gọi Donald, báo tin chàng
không làm việc cho Donald nữa.
Trong khi lui xe ra khỏi sân nhà – dù
là nhà do chính phủ cấp – tình cảm của Hector cũng buồn buồn,
giống như lúc chiều, khi rời trại lan.
Chiếc xe chạy dọc theo con đường quê im
vắng. Nhiều mái nhà lụp xụp, những chiếc xe cũ kỹ và những vườn
trồng hoa màu thấp thoáng trong ánh đèn khiến Hector nhớ nhà, nhớ
quê đến muốn khóc! Tự dưng Hector muốn lái xe thẳng đến biên giới
để trở lại quê xưa. Tình cảm của Hector lúc này cũng không khác
gì những lúc Hector vô tình nghe một đoạn dân ca Hoa Kỳ:
“... Country roads, take me home,
to the place I belong...
Take me home,
contry roads...” (1)
Hector thở dài. Như muốn gây niềm vui
cho chính mình và cũng để an ủi người chị thiếu may mắn, Hector
bảo:
– Chị
nghĩ đi, chuyến vượt biên giới lần trước, chị em mình không có gì
cả. Tiếng Anh chỉ biết yes hoặc no thôi; vậy mà chị em mình vẫn
sống. Còn chuyến vượt biên giới (thành phố) lần này, mình có xe,
mình có tí tiền, điều quan trọng hơn cả là chị em mình có năm
“nhóc tỳ”. Mình lời quá! Phải không các cháu?
Như vạn vạn lần trước, mỗi khi nghe
Hector hỏi “phải không”, mấy đứa bé không cần hiểu Hector hỏi
điều gì, nhưng lại biết Hector cần “đồng minh”, cho nên cùng nhau
reo lên “Yeah, Tio.”
Maria và Hector nhìn nhau, cười./.
ĐIỆP MỸ LINH
http://www.diepmylinh.com
(1) –
Country Roads của John Denver.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Điệp Mỹ Linh chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, April 9,
2022
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang