Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
ngắn
Chủ đề:
TẾT
Tác giả:
Ngô Minh Hằng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
“Đã là con
gái,
Đến tuổi dậy thì ì... ì...
Cô nào trông... cũng... đ... đẹp!... ẹp...”
Tôi
vừa nghêu ngao ê a, ư ử những câu thơ, vừa cảm phục nghĩ rằng
không biết những câu thơ này của ai và tôi đã thuộc lòng từ bao
giờ mà hôm nay bỗng nhiên tôi chợt nhớ đến, ngâm nga một cách
thích thú và cảm thấy nó đúng vô cùng. Càng đúng hơn nữa, khi mà
lúc này tôi lại hay nghĩ đến Kim, cô bé Gia Long có đôi mắt tròn
đen ngây thơ vô tội vạ mà tôi mới gặp hai tuần trước trong chiến
dịch quyên góp cứu trợ nạn lụt miền Trung. Thích chí quá tôi buột
miệng:
– Chí
lý! Chí lý! Đã là con gái thì đẹp là cái chắc. Lại đến tuổi dậy
thì nữa thì cô nào mà chả đẹp! Thật là đúng! Đúng không thể chê
vào đâu được. Hoan hô nhà ông thi sĩ đại tài!
Nhưng, sau khi thốt ra câu cuối cùng
tôi bỗng khựng lại một giây và cảm thấy có một cái gì bất ổn.
Vâng, đúng vậy. Ở đời luôn có những cái NHƯNG quái ác, những định
luật bất quy tắc vì tôi liên tưởng đến Mai và Tuyết, hai đứa em
gái của tôi.
Nghĩ đến hai đứa em tôi, tôi mới thấy rằng cái nhà ông thi sĩ nào
đó đã có những câu thơ mà mới vài phút trước đây tôi cho là bất
hủ, là chí lý, là đúng thật là đúng thì bây giờ, trong trường hợp
này nhà thi sĩ ấy lại sai thật là sai!
Thật ra hai đứa em gái tôi không được
đẹp cũng chẳng phải là lỗi của chúng nó mà thật sự là lỗi tại
tôi. Nghe các cụ nói khi người mẹ mang thai nếu nghĩ đến hay
thương mến ai thì đứa bé trong bụng sẽ giống người đó. Vậy là khi
mang thai các em tôi, mẹ tôi chắc phải thương mến tôi ghê gớm nên
bọn nó giống tôi như đúc.
Tôi nghĩ rằng ông bà cụ nhà tôi không
chỉ là những người sành tâm lý mà lại còn biết tiên đoán cả
chuyện tương lai và rất giầu kinh nghiệm nên đã “trông mặt đặt
tên” cho hai đứa em tôi. Các cụ biết trước rằng đứa em lớn của
tôi sau này nó sẽ rất đồ sộ nguy nga nên đặt tên cho nó là Mai.
Một cái tên thôi, đủ nói lên những kỳ vọng mà cha mẹ đặt để ở con
mình. Đặt tên con gái là Mai, cha mẹ tôi đã hy vọng là khi lớn
lên, con mình có cốt cách của một cành mai “Mai cốt cách, tuyết
tinh thần” hay “mình hạc xương mai”.
Nhờ kinh nghiệm của những năm làm cha
mẹ nên điều tiên đoán ấy thật quả không sai một tý nào. Mai càng
lớn càng... sổ sữa. Đến khi được mười sáu tuổi thì nó đã sổ sữa
đến mức tận cùng. Thế là điều mong ước mà ông bà cụ nhà tôi ước
mong nơi Mai thì đã bất thành. Chắc là lúc tâm niệm, cha mẹ tôi
đã không coi ngày nên chạm phải ngày vía, mất linh. Vì thế, càng
lớn, Mai càng không có chút gì là mình hạc xuơng mai mà ngược
lại, nó... vĩ đại đến nỗi có những ngộ nhận rất thường. Một hôm,
Hảo, người bạn cùng lớp lần đầu đến nhà tìm tôi. Mai ra mở cửa,
Hảo vội vàng cung kính:
– Chào chị ạ, thưa chị cho em gặp
Tường.
Thấy
Hảo gọi mình bằng chị một cách kính cẩn và còn tỏ ra khép nép thì
Mai lại nghĩ là Hảo chọc quê mình nên nó bực lắm. Mai mở cửa cho
Hảo, nguýt dài một cái và xụ cái mặt ra. Vốn đã mát da mát thịt,
mặt Mai lúc bình thường đã không nhỏ nay lại xụ ra nên càng “vĩ
đại” hơn. Không thèm nhìn Hảo, Mai nói cụt ngủn:
– Đi vắng rồi!
– Thưa chị, chị có biết bao giờ Tường
về không ạ?
–
Không biết!
Thấy thái độ của Mai như thế, Hảo lại vụng về luống cuống hơn:
– Vậy... thưa chị... cho em...
Hảo chưa đứt lời thì bỗng nghe Mai hét
tướng lên:
–
Có gì thì nói đi! Thưa thưa với gởi gởi hoài, phát mệt!
Bị bất ngờ đối xử một cách lạnh lùng
tàn nhẫn trong khi cố gắng lễ phép hết mình, Hảo hoang mang và
bất nhẫn đứng im chưa biết phải phản ứng ra sao. Thấy vậy, Mai bỏ
vào trong nhà để Hảo đứng bơ vơ ngơ ngác một mình với những thắc
mắc là không hiểu mình đã làm gì lầm lỗi để cho bà chị của Tường
giận mình như vậy.
Nghe tiếng Mai hét, bà cụ tôi không
hiểu chuyện gì vội từ nhà bếp chạy lên. Thấy nét mặt Mai hầm hầm
bực bội đi vào và thấy Hảo đứng trơ vơ ngoài phòng khách, đoán
hiểu phần nào, cụ ôn tồn chữa ngượng cho cả hai:
– Chào cậu. Mời cậu ngồi chơi. Em Tường
nó đi với ông nhà tôi chắc đến tối mới về, cậu có cần gì, tôi
nhắn lại.
Hảo
chưa kịp lấy lại hồn vía sau cuộc gặp gỡ với Mai nên nói không có
gì nhắn. Hắn vội chào mẹ tôi rồi lỉnh mất.
Hôm sau vào lớp, vừa thấy tôi Hảo đã
trả thù:
–
Trời đất quỷ thần ơi, thằng Tường có bà chị kinh khủng quá chúng
mày à! Bà ấy vĩ đại lắm, lại xấu không chịu được. Đã thế, bà ấy
còn có nghề bán mắm tôm. Hôm qua, tao đến tìm thằng Tường, bị bà
ấy cho ăn mấy gói mắm tôm. Khiếp quá! Kinh khủng quá!
Quang thật thà:
– Thằng Tuờng làm gì có chị? Chắc mày
vào lầm nhà thì có!
Lâm chen vào đùa cợt:
– Ông cụ non như mày vào lầm nhà được
ăn mắm tôm là phúc lắm đấy con ạ. Ai chứ mày vào lầm nhà tao, tao
cho ăn đấm!
Lâm quay lại tôi:
– À, mà bà nào ở nhà mày mà ghê quá vậy
Tường? Sao không báo động cho chúng tao đề phòng với hả?
Tôi ngượng ngùng chậm rãi phân trần:
– Làm gì có bà nào? Con em tao chứ ai.
Nó tức mình vì bị thằng Hảo cung kính gọi nó là chị xưng em lại
còn khúm núm thưa thưa gởi gởi, nó nghĩ là thằng Hảo thấy nó to
con rồi chọc quê nó nên nó nổi sùng!
Cả bọn cuời ầm lên. Thế là từ đấy tôi
có điều gì không ăn ý với lũ bạn là bọn nó lại lôi chuyện “gói
mắm tôm” ra để làm áp lực với tôi. Vốn bản tính dĩ hòa vi quý lại
nể bạn, thương em, tôi không muốn tụi bạn mình thêm mắm dậm muối
nói những điều oan ức cho Mai nên tôi luôn nhượng bộ. Nhưng tụi
nó cũng đâu có để Hảo yên thân, hễ Hảo làm gì không vừa ý thì bọn
nó la lên:
–
Tường ơi, mày về xin “bà chị” mày “gói mắm tôm” cho thằng Hảo
giùm tụi tao được không? Nó có vẻ nghiền món mắm tôm của chị mày
nặng rồi Tường à. Không tin, đến đây mà xem nó đang lên cơn
nghiền nè!
Lúc
đầu chúng tôi còn bò lăn ra cười với nhau mỗi khi có dịp chọc
ghẹo nhau như thế. Nhưng sau bị tụi bạn ghẹo trước mặt cả mấy cô
nữ sinh trường bạn đến thăm, làm mấy cô này chả hiểu ất giáp gì
cả, cứ nhìn Hảo và tôi dò hỏi làm Hảo mắc cở, nổi sùng. Nhất quỷ,
nhì ma thứ ba học trò, lời các cụ nói thật chẳng sai chỗ nào,
càng thấy Hảo nổi sùng thì tụi bạn càng thấy trò chơi của mình
thành công và càng làm tới. Trong đó, chỉ vì là anh của Mai, tôi
cũng là nạn nhân của bọn “thứ ba” này. Sau thấy tức giận không
giải quyết được thì Hảo đành phải xuống nước:
– Tao van tụi bay, tụi bay muốn làm gì
cũng được nhưng đừng đề cập đến vụ “gói mắm tôm” trước mặt bọn
con gái, làm tao muốn độn thổ luôn.
Đứa em gái út của tôi là Tuyết. Mẹ tôi
sanh nó vào đúng đêm Ba Mười Tết. Thời đó ở ngoại ô chưa có đèn
điện nên đêm Ba Mươi đã tối lại tối hơn. Cả nhà chỉ có một cái
đèn dầu le lói nên khi bà Mụ nắm đầu nó lôi ra thì chỉ nghe tiếng
khóc oe oe chứ chẳng nhìn thấy nó đâu. Mẹ tôi nói ước gì nó trắng
như cuộn bông gòn Bạch Tuyết để nhìn cho rõ mặt. Chắc vì nghĩ
thế, mẹ tôi bèn bàn với bố tôi đặt tên nó là Tuyết. Ông cụ thấy
có lý nên bằng lòng ngay. Hôm sau, sáng sớm Mồng một Tết, bố tôi
khăn áo chỉnh tề đến chúc tuổi ông Xã trưởng và làm giấy khai
sinh ngay cho nó.
Khác với Mai, Tuyết thì gầy ốm tong teo
và đen bóng. Vì gầy quá, hai mắt của nó trở nên to thao láo và lộ
ra như mắt con cá vàng. Hàm răng của nó vêu vẩu trắng toát khoe
ra lúc nào trông cũng như cười, nổi bật hẳn trên mầu da đen thui
của nó. Giá lúc sanh ra mà nó có hàm răng như thế này thì chắc mẹ
tôi đã nhìn thấy và sẽ đặt tên nó khác đi. Nhưng Tuyết lại hiền
hơn con chị. Nếu có ai gọi nó là “cây sậy” hay “chiếc đũa mun”
thì nó cũng chỉ “cười” với “nụ cười hàm tiếu sẵn nở trên môi” chứ
không hề giận dỗi ngúng nguẩy như Mai.
Bạn bè Tuyết còn bảo là Tuyết có tài
đóng kịch, nhất là môn cải lương. Chỉ nghe nói thế thôi, còn thật
sự tôi chưa bao giờ được nghe nó ca hát gì cả. Chỉ có một lần
Phúc đến nhà tôi để đi chung xe đạp đến lớp vì xe của Phúc bị hư,
Tuyết ra mở cửa. Với bản tính vui vẻ cố hữu và “nụ cười trời
cho”, Tuyết nói một câu rất... cải lương:
– Chào anh Phúc, nghe anh Tường em nhắc
anh hoài, khen anh học giỏi vậy mà hôm nay em mới được gặp anh.
Thật là hữu xạ tự nhiên hương! Mời anh vào, anh Tường em đang chờ
anh ở trong nhà ấy!
Tôi đang bỏ mấy cuốn sách vào cái túi
da bỗng phì cười. Tôi có nhắc tên của Phúc ở nhà hồi nào đâu. Hơn
nữa, xạ ở đâu ra mà tự nhiên hương như vậy? Cái con bé này mồm
miệng quá! Giữa trưa tháng Năm oi ả, Phúc như được uống một ly
nước dừa xiêm mát lịm, chàng theo chân Tuyết vào nhà ngồi chờ tôi
ở chiếc ghế sa lông và lòng thì cứ ngẩn ngơ mãi với “nụ cười muôn
thuở” của “chiếc đũa mun”. Đến khi tôi bước ra, tằng hắng, Phúc
mới tỉnh khỏi cơn mê hồn trận. Tôi cười với Phúc:
– Mình đi thôi, Phúc!
Đến giờ nghỉ chuyển môn, Phúc quảng
cáo:
– Thằng
Tường có cô em gái dễ thương hết sảy tụi bay ơi! Đứa nào muốn nộp
đơn làm em rể nó thì phải đứng xếp hàng sau lưng tao đấy nhé!
Hảo vội vàng phản đối:
– Mày điên nặng rồi hả? Có điên thì
điên một mình mày thôi Phúc ơi!
Rồi Hảo gào lớn hơn cho mấy đứa còn
chưa chú ý lắm vào câu chuyện:
– Ê! tụi bay đừng đứa nào nghe thằng
Phúc xúi dại nghe. Tao hả, thằng Tường mà tình nguyện gả em gái
nó cho tao, tao còn kêu lính bắt và đòi bồi thường thiệt hại nữa
kià chứ ở đó mà xếp hàng!
Cảm thấy Tuyết bị tổn thương, Phúc cự
nự:
– Ê, ăn
nói vừa thôi, thời buổi này phát ngôn bừa bãi ở tù đó con ạ!
Người ta như thế mà mày chê! Để tao xem bồ mày đẹp đến cỡ nào cho
biết!
– Chả
đẹp đến cỡ nào cả, nhưng nếu tao có bồ, tao sẽ không bao giờ chọn
một bà mập ú, mặt như cái bánh bao chiều lại còn chanh chua kinh
khiếp như em thằng Tường cả!
Quang cười cười:
– Đừng mạnh miệng quá Hảo, coi chừng
ghét của nào trời trao của nấy đó!
Hảo nhún vai trả lời Quang trong lúc
Phúc nhìn Hảo ngơ ngác hỏi:
– Mày nói cái gì lạ vậy Hảo? Em thằng
Tường đâu có ghê gớm như vậy đâu? Cô bé xinh xắn, nước da bánh
mật và ngọt như cục đường phèn, dễ thương như chiều chủ nhật! Có
mày lúc nào cũng đòi hỏi tuyệt hảo. Hèn chi tên mày là Hảo cũng
có lý do.
Hảo
phá lên cười cay cú:
– Ối giời đất ơi, ối làng xóm ơi, ối
tụi bay ơi, em thằng Tường to bằng cái thùng phuy đựng nước. Mỗi
bước chân em đi thì rung chuyển cả ngôi trường Nguyễn Trãi này.
Em mà lườm cho một cái thì dù đang mùa Xuân hoa cũng héo, phán ra
câu nào thì câu ấy sặc mùi mắm tôm thế mà thằng con nhà Phúc khen
được là xinh xắn ngọt ngào dễ thương thì có chết không cơ chứ!...
Liệu, mày cầm sách vở giùm tao để tao rảnh tay đưa thằng Phúc vào
nhà thương Biên Hòa tĩnh dưỡng!
Phúc cảm thấy Tuyết bị xúc phạm một
cách nặng nề và chính chàng cũng bị xúc phạm. Chỗ bạn bè với
nhau, chàng bị xúc phạm còn có thể châm chế nhưng Tuyết bị xúc
phạm thì không thể nào tha thứ được! Nghĩ thế, mặt cậu đỏ gay,
vừa toan phản pháo thì giáo sư đã vào lớp và kêu gọi vãn hồi trật
tự.
Sau mùa
thi tú tài toàn phần năm đó, lũ chúng tôi đứa thì lên đại học
tiếp tục dùi mài kinh sử, đứa thì lên đường nhập ngũ để làm người
hùng của em gái hậu phương. Có đứa may mắn hơn được cha mẹ gởi đi
ngoại quốc du học. Riêng tôi thì sau hai năm học Khoa học, chán
quá thi vào Hải Quân để dệt mộng hải hồ. Chúng tôi, sáu đứa ngồi
hai bàn liền nhau trong suốt hai năm dài, từ đó, chỉ còn gặp gỡ
nhau qua những bì thư nhỏ.
Lần lượt một vài đứa chúng tôi có vợ,
có con. Vì hoàn cảnh phải thay đổi chỗ ở luôn luôn, vì bận rộn
của công việc, chúng tôi dần dần mất liên lạc với nhau. Chỉ có
Quang và tôi là thỉnh thoảng còn gặp gỡ. Quang phục vụ ở chi khu
Hội An còn tôi sau bốn năm theo Tuần Giang Đỉnh tôi đổi về đất
liền, ngay căn cứ Hải Quân Đà Nẵng.
Một buổi chiều vừa ở văn phòng về,
Trung, đứa con trai thứ hai vừa lên ba tuổi của tôi cầm một phong
thư đưa cho bố. Cu cậu bập bẹ từng tiếng:
– Bố, thư. Ông nội. Bà nội. Mẹ đọc. Bố
đọc.
Tôi cởi
áo ngoài vắt trên thành ghế rồi ẵm bổng Trung lên hôn vào cổ nó
làm Trung nhột cười khanh khách. Sau đó tôi đặt cu cậu ngồi trong
lòng tôi và mở thư ra đọc.
Gia Định ngàỵ... tháng... năm....
Hai con thương yêu của bố mẹ,
Cu Lớn, cu Nhỏ và bé My yêu quý của ông
bà nội,
Bố mẹ
viết thư thăm vợ chồng con và lũ nhỏ. Gia đình con khỏe mạnh bố
mừng. Bố mẹ mới nhận được thư của vợ chồng con Tuyết hôm kia, sau
thư của vợ chồng con hai ngày. Tụi nó báo tin mừng là đứa con thứ
hai của chúng nó sẽ chào đời vào khoảng tháng Hai năm tới. Chồng
nó, thằng Lộc mới đổi về tiểu khu Kiến Hòa.
Đặc biệt thư này bố mẹ báo cho các con
một tin mừng là bố mẹ đã định ngày cho nhà trai làm đám hỏi con
Mai. Chú rể tương lai của nhà mình có cái tên đẹp lắm: Hảo,
Nguyễn Ngọc Hảo. Hảo tốt nghiệp kỹ sư điện ở Nhật về được mấy năm
nay và hiện làm Phó Giám Đốc nhà máy điện Thủ Đức. Kể ra thì cũng
là duyên nợ với nhau hay sao ấy chứ con Mai nhà mình từ chối hết
đám này đến đám khác, mẹ mày cứ giục giã vì không muốn nó muộn
màng. Cho đến hôm nó đi dự đám cưới bạn nó, cô giáo Huệ. Huệ là
em họ của Hảo và thế là hai đứa nó gặp nhau. Chúng nó thư từ qua
lại đã bảy tám tháng rồi và nhà trai mới đến xin hỏi cưới hôm
qua. Nghe nói xưa Hảo cũng học ở Nguyễn Trãi như con, không biết
con có biết Hảo không? Vậy nhớ đến ngàỵ... tháng... các con liệu
mà thu xếp đem bày nhỏ về ăn đám hỏi cô Mai nó.
Bố mẹ chúc các con khỏe mạnh, may mắn,
lũ nhỏ hay ăn chóng lớn và ngoan ngoãn.
Bố mẹ
T.B. Ông bà nội nhớ Cu Lớn, Cu nhỏ và
bé My lắm. Tụi con nhớ về thăm nội nghen!
Chẳng phải moi móc lâu la trong trí nhớ
tôi có thể đoán chắc 99% Hảo, thằng em rể tương lai của tôi chính
là Nguyễn Ngọc Hảo, thằng bạn cũ của tôi trong những năm Đệ nhị,
Đệ nhất ở Nguyễn Trãi. Là đứa bị con Mai đối xử rất ư là tàn nhẫn
vô nhân đạo ngày nào và sự tích “mắm tôm” được khai sanh từ đó.
Là đứa mà từng to họng cay cú chê con Mai là thùng phuy, là xấu
ghê xấu gớm, xấu đau đớn không chịu được. Là đứa đòi kêu lính bắt
tôi và đòi bồi thường thiệt hại nếu chẳng may tôi lỡ dại tình
nguyện gả em gái tôi cho nó.
Trong sáu đứa chúng tôi chỉ có mình Hảo
là được đi du học ở Nhật vì nó học rất giỏi lại con nhà giầu. Tôi
chợt thấy vui buồn lẫn lộn khi nhớ đến đám bạn ngày xưa. Buồn
nhất là khi nghĩ đến Lâm. Cũng như tôi, sau hai năm học đại học,
Lâm đi lính tầu bay. Phi cơ thám thính của nó bị bắn rơi ngay
trong phi vụ đầu tiên ở biên giới Việt–Lào. Lâm được ghi là mất
tích và đến nay vẫn không ai có tin tức gì về nó. Liệu thì hiện
làm luật sư ở tòa án Sài Gòn. Nghe nói Liệu cưới vợ đã mấy năm
nay và đã có một con. Phúc sau khi lấy được bằng Dược sĩ có đi
dạm hỏi Tuyết nhưng không hiểu sao chuyện lại chẳng thành. Nghe
nói giờ này Phúc vẫn còn độc thân vui tính. Quang thì cưới vợ đã
hơn ba năm nhưng chưa có con và từ ngày đổi về chi khu Hội An thì
cuộc sống của Quang có vẻ an nhàn hơn tất cả. Nghĩ đến Quang, nhớ
đến lời nó nói với Hảo ngày nào: “Đừng mạnh miệng quá Hảo. Coi
chừng ghét của nào trời trao của nấy đó!” tôi bỗng phá lên cười.
Quang hiền lành ít nói thật nhưng nói câu nào linh câu ấy.
Cũng may cho Hảo, sau lần thấy Mai đối
xử không phải với Hảo, các cụ tôi bắt Mai ngồi nghe giảng suốt
mấy tiếng đồng hồ. Từ đó, nó đổi tính, chịu khó bơi lội, tập thể
thao và đến ngày Mai thành cô giáo thì mọi người mới chợt nhận ra
rằng điều ước của ông bà cụ nhà tôi đặt vào nó từ lúc mới sanh đã
được bà tiên nào đó dùng đũa thần làm ước mơ biến thành sự thật.
Từ lúc nào không ai nhớ được, chỉ biết rằng Mai bây giờ đúng là
một thiếu nữ dù đã qua “tuổi dậy thì” rồi thế mà “trông cũng
đẹp”, đúng như câu thơ bất hủ ngày xưa. Không biết rằng sau những
tháng thư từ tìm hiểu nhau như thế, Hảo có khám phá được một điều
rất quan trọng rằng Mai, hôn thê của cậu ta chính là cái thùng
phuy, là “bà chị”, là “gói mắm tôm” năm cũ hay không.
Ngô Minh Hằng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by suong nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ Năm, January 20, 2022
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang