Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
Thời sự
Chính trị & Xã hội hải ngoại
Tác giả: Trần Văn Tích
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Lời giới thiệu:
Thưa Quý Vị,
Xin giới thiệu bài viết của NT Trần văn
Tích, bình luận về bài viết của ông Nguyễn Quốc Khải nào đó bênh
vực cô bé Mai Khôi từ Việt Nam sang Hoa Kỳ, đã từ chối đứng với
Cờ Vàng khi trình diễn nhạc thính phòng Trói Vào Tự Do tại
Washington, D.C. ngày 08-01-2017 vừa qua, đã gây phẫn nộ cho Cộng
đồng Người Việt Tỵ Nạn khắp nơi trên thế giới.
Thưa NT Trần văn Tích, theo đàn em, cái
ông Nguyễn Quốc Khải này khi phóng lên liên mạng xã hội bài viết
nhan đề Lại Chuyện Cờ Đỏ Cờ Vàng có hai mục đích:
-Thứ nhất, cốt khoe khoang rằng mình
trí thức giỏi giang, từng được mời trình bày trước nhiều cử tọa;
-Thứ hai, cốt khiêu khích Cộng đồng
NVTN, với nhan đề có vẻ khinh miệt Cờ Vàng, không biết có phải
ông ta đang bị “hiện-tượng-luộc-ếch” tác dụng (?!)
Cám ơn Đàn Anh đã chỉ rõ cái lươn lẹo
thiếu tử tế của Nguyễn Quốc Khải khi trích dẫn đề từ của A.
Camus.
Tôn-thất Sơn
Ông
Nguyễn Quốc Khải viết một bài liên quan đến Quốc kỳ Việt Nam Cộng
Hòa và lá cờ màu máu của Việt cộng. Ông đặt đầu đề cho bài viết
của mình là “Lại chuyện cờ đỏ cờ
vàng” đồng thời dùng một câu ngắn được xem là của
Camus để làm đề từ “Không có tự
do sẽ không có nghệ thuật”.
Đọc câu đề từ của Ông Nguyễn Quốc Khải,
tôi thấy ngay rằng Ông là một người thiếu trung thực và tôi phỏng
đoán Ông cắt xén lời Camus với dụng ý xấu.
Đề
từ
Khái niệm
đề từ (epigraph)
dùng trong văn học nhằm chỉ một câu súc tích, cô đọng được dẫn ra
ở đầu tác phẩm, ở đầu chương sách hoặc ở đầu bài viết để nói lên
tư tưởng chủ đạo, cơ bản của tác phẩm, của chương sách hay của
bài viết.
Tiểu
thuyết Le Rouge et le Noir (Đỏ và Đen) kể chuyện chàng thanh niên
Julien Sorel thuộc tầng lớp dưới trong xã hội đầy tham vọng.
Sorel thoạt tiên tìm cách tiến thân bằng con đường võ (binh phục:
Đỏ) không thành công nên theo con đường tôn giáo (áo choàng: Đen)
nhưng kết cục bị chém đầu vì bắn chết người tình cũ ghen tuông và
phá hoại âm mưu của mình. Stendhal dùng một câu của Danton làm đề
từ cho cuốn truyện: “La vérité, l’âpre vérité” (Sự thực, sự thực
cay đắng) nhằm nói lên tính cách đạo lý của cuộc đời nhân vật
chính, chung cuộc chỉ sống vì dục vọng, muốn chinh phục cái mình
muốn, bất chấp luân lý, tôn giáo.
Khi viết Carmen (Các-men), Prosper
Mérimée kể lại một câu chuyện xảy ra ở Tây Ban Nha về một mối
tình say đắm và bi đát giữa chàng trai Don José, trở thành kẻ
cướp vì trót yêu cô gái lẳng lơ Carmen để rồi cuối cùng giết
người yêu vì ghen tuông. Mérimée chọn một câu văn Hy Lạp và
chuyển sang Pháp ngữ: “Toute femme est (amer) comme le fiel; mais
elle a deux bons moments, un au lit, l’autre à sa mort.” (Người
đàn bà nào cũng đắng như mật
(1); nhưng họ
có hai thời điểm ngọt ngào, một là ở trên giường, hai là lúc họ
chết.) Câu đề từ phản ảnh bút pháp tả chân khách quan, lạnh lùng,
có ý vị mỉa mai, hài hước của Mérimée.
Hai ví dụ vừa kể giới thiệu những đề từ
chân chính, ngay thẳng, đứng đắn, thích hợp với nội dung.
Tuy nhiên có những kẻ thiếu liêm chính
lợi dụng đề từ nhằm chi phối suy nghĩ của người đọc mình, mượn
một danh ngôn nhằm “thôi miên” đối tượng thưởng ngoạn văn học.
Dựa dẫm vào uy tín những danh nhân để lòe người khác, thậm chí
còn bắt nạt người khác, các thành phần thiếu lương thiện trí thức
dối trá dùng đề từ khiến độc giả mất cảnh giác không còn sáng
suốt phân tích được những ngoa ngôn xảo ngữ. Người đọc chấp nhận
đề từ dễ sa vào bẫy do tác giả giương ra và hóa nên có thiện cảm
với kẻ ngụy biện.
Camus
Albert Camus (1913-1960) là nhà văn
Pháp gốc Algérie, được Giải thương Nobel về văn chương năm 1957.
Camus tham gia kháng chiến chống phát-xít Đức, thoạt tiên gia
nhập đảng cộng sản Pháp, là một trong những nhân vật dẫn đầu trào
lưu hiện sinh chủ nghĩa. Camus càng ngày càng bộc lộ tư tưởng
chống cộng rồi cuối cùng ly khai đảng cộng sản.
Một trong những sáng tác nổi tiếng của
Camus là Le Mythe de Sisyphe (Huyền thoại Sisyphe). Sisyphe là
một nhân vật thần thoại Hy Lạp, bị trừng phạt phải lăn đá lên
sườn núi dốc; lên đến đỉnh, đá rơi xuống chân dốc lại phải lăn
lên, cứ thế vĩnh viễn. Theo Camus, huyền thoại đó tượng trưng cho
cuộc sống vô lý nhưng chính sự nổi dậy trong tuyệt vọng, sự cố
gắng trong vô vọng mới là cái vĩ đại của con người tự do. Sisyphe
là anh hùng phi lý. Đem hết sức mình chống chọi lại sức nặng của
khối đá trên đỉnh cao là một hành động dễ dàng chiếm được quả tim
con người. Camus muốn giới thưởng ngoạn hiểu rằng thực ra thì
Sisyphe sung sướng.
Trong tập tiểu luận triết học L’Homme
révolté (Người nổi loạn), Camus trình bày nhãn quan tổng hợp về
tất cả các hình thức nổi loạn (siêu hình, chính trị, nghệ thuật)
qua các thời đại, đánh giá quan điểm lịch sử của Karl Marx là
không tưởng. Camus mô tả con người cảm thấy sâu sắc sự vô lý của
cuộc sống nên luôn luôn nổi dậy chống lại nỗi khốn khổ ấy của
kiếp người nhằm tìm cho được tự do. Tự do là khái niệm cơ bản của
chủ nghĩa hiện sinh.
Con người sinh ra, mang lo âu trong bản
thân nhưng phải sống. Con người không thể thụ động mà phải lựa
chọn và phải có tự do.
Đề
từ được xem là của Camus
Camus có văn phong riêng khi trình bày
quan điểm của mình về mối tương quan giữa tự do và nghệ thuật.
Cách lập luận của Camus rất trí thức; do đó, Camus không thể nói
một câu ngắn ngủn như Ông Nguyễn Quốc Khải viện dẫn làm đề từ.
Người am hiểu Camus ít nhiều khi đọc câu “Không có tự do sẽ không
có nghệ thuật” tự dưng cảm thấy câu văn như bị cụt đi, bị hụt đi.
Tôi đã tìm ra được một số câu văn mang
dáng dấp câu đề từ do ông Nguyễn Quốc Khải viện dẫn.
Trong Discours de Suède (Diễn văn đọc ở
Thụy Điển), Camus nói về người nghệ sĩ tự do:
“Có một câu của Gide mà tôi luôn đánh
giá cao mặc dầu câu đó có thể gây hiểu lầm: ‘Nghệ thuật tồn tại
qua cưỡng chế và tử vong vì tự do’. Điều đó đúng. Nhưng đừng từ
đó mà suy ra rằng có thể điều khiển được nghệ thuật. Nghệ thuật
chỉ tồn tại vì những cưỡng chế tự nó áp đặt còn những câu thúc
khác lại gây tử vong cho nó.”
(2) Chính vì
Camus nhắc đến Gide khi đề cập đến tự do trong nghệ thuật nên
trong bài viết Hai lá cờ, chuyện muôn năm cũ góp ý với ông Nguyễn
Quốc Khải, tôi mới cố ý dẫn trọn vẹn câu của Gide làm đề từ để
đặt đối nhau về lời và ý, tạo thành một cặp đối ngẫu.
Ngoài ra, gần gũi hơn với đề từ do ông
Nguyễn Quốc Khải đưa ra, có câu sau đây, trích từ Albert Camus -
“Without Freedom, No Art”: “Without
freedom, no art; art lives only on the restraints it imposes on
itself, and dies of all others. But without freedom, no socialism
either, except the socialism of the gallows.”
(3)
(Không có tự do thì không có nghệ thuật; nghệ thuật chỉ tồn tại
vì những cưỡng chế tự nó áp đặt còn những câu thúc khác lại gây
tử vong cho nó. Nhưng không có tự do thì cũng không có luôn chủ
nghĩa xã hội, ngoại trừ chủ nghĩa xã hội của các giá thắt cổ.)
Tôi không dám nói là không có câu văn
tiếng Pháp nào của Camus được trình bày theo lối cụt thun lủn
“Không có tự do sẽ không có nghệ thuật”. Tôi chỉ dám nói là tôi
không tìm được câu này trong tiếng Pháp. Một người bạn của tôi,
BS Nguyễn Ngọc Khôi, hiện ở Cali, đã thử scan phần
http://citations.webescence.com
tìm đề mục Albert Camus thì thấy có hơn 100 citations nhưng không
thấy câu văn này. Anh Nguyễn Ngọc Khôi cũng vào
http://dicocitations.lemonde.fr
với 55 trang, mỗi trang có từ 10 đến 15 câu trích dẫn nhưng cũng
không thấy (4).
Như vậy, tôi xin tự cho phép tạm kết
luận là ông Nguyễn Quốc Khải đã viện dẫn Camus làm đề từ cho bài
viết của mình nhưng đã viện dẫn một cách hết sức tùy tiện. Ông
chặt ngang câu văn của danh nhân người Pháp nhằm phục vụ cho lập
luận sai trái của ông, ông tiện phứt một đoạn văn dài để bảo vệ
lập trường của Ông. Thái độ khi nhận thức và xử lý vấn đề tự do
trong nghệ thuật của Ông dối trá nhưng ông giấu giếm sự dối trá
đó qua một câu văn trích dẫn không trọn vẹn. Cung cách hành động
thiếu thận trọng và thiếu liêm khiết như vậy càng đáng trách hơn
vì ông Nguyễn Quốc Khải cố tình gạt bỏ quan điểm chính trị chống
thể chế cộng sản, chống chủ nghĩa xã hội của Camus. Chủ nghĩa xã
hội mà mấy quốc gia còn bám víu vào cho đến tận hôm nay là thứ
chủ nghĩa xã hội của những cái giá treo cổ, của những cái cọc
thắt cổ. Ông Nguyễn Quốc Khải không muốn đá động đến thái độ “tố
cộng” quyết liệt của Camus nên Ông lừa gạt người
đọc qua thủ thuật đoạn chương thủ nghĩa; Ông cắt lấy một đoạn
ngắn trong một câu dài chỉ nhằm để lấy cái ý nghĩa mình muốn nói,
để đạt cái mục đích mình muốn theo. Ông trích văn sai nghĩa, Ông
xuyên tạc Camus. Ông mà mắt người ta bằng câu văn què quặt mà Ông
gán bừa cho Camus để biện hộ rằng kẻ trình diễn nghệ thuật phải
có quyền tự do bắt người khác dẹp bỏ Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa,
hoặc có tự do phủ nhận cờ vàng ba sọc đỏ, nếu không có tự do như
vậy thì không có nghệ thuật nữa!
Rất đáng tiếc là ông Nguyễn Quốc Khải
không chịu tránh làm những việc khiến mình phải ngượng ngùng như
vậy. Dường như lòng tự trọng của Ông Nguyễn Quốc Khải không được
lớn lắm. Tuy nhiên đây chỉ là sự đánh giá của cá nhân người viết
bài này, một sự đánh giá mà đương sự biết là rất chủ quan. Vạn
nhất sự đánh giá phạm sai lầm thì rất mong sẽ được Ông Nguyễn
Quốc Khải giải thích. Trong cộng đồng hải ngoại, Ông Nguyễn Quốc
Khải ủng hộ Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, hơn nữa, Ông là người đầu
tiên hăng hái xung phong tình nguyện gia nhập cái gọi là Câu lạc
bộ Nhà báo Tự do mà Điếu Cày là thủ lãnh. Không biết đến hôm nay,
đã có bao nhiêu người tham dự cái câu lạc bộ đó. Nói chung, cung
cách hành xử của Ông Nguyễn Quốc Khải có điều phi lý, nhưng không
phải phi lý theo triết lý Camus.
BS Trần Văn
Tích
22-01-2017
Tác giả ghi chú:
(1)
Mật ở đây là chất nước màu vàng do
gan tiết ra nhằm giúp cho sự tiêu hoá chất mỡ, không phải là chất
có vị ngọt do loài ong sản xuất.
(2)
Il y a un mot de Gide que j’ai toujours approuvé bien qu’il
puisse prêter à malentendu: “L’art vit de contrainte et meurt de
liberté.” Cela est vrai. Mais il ne faut pas en tirer que l’art
puisse être dirigé. L’art ne vit que des contraintes qu’il
s’impose à lui-même: “il meurt des autres.”
(3)
Theo Existence. Albert Camus - “Without Freedom, No Art;”.
February 23, 2016 – Aimee Wilson.
(4)
Câu “Không có tự do sẽ không có nghệ thuật” có thể dịch sang
tiếng Pháp là “Sans liberté, il n’y aura pas d’art”.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Những bài viết của Tác giả đăng trong website này
Những bài liên hệ
Bạn Không Phải Yêu Nước Mỹ
Đừng nên để đảng cộng sản bịt mắt, mò mẫm dẫn lên chủ nghĩa xã hội
Đề từ theo kiểu Nguyễn Quốc Khải
Tại sao tôi từ bỏ cờ đỏ để đi với cờ vàng
Buổi Họp Báo của Cộng Đồng VN HTĐ về vấn đề Mai Khôi
Người Việt Nam Cộng Hòa và Những Người Việt Khác
Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ Là Biểu Tượng Cao Quý Nhất của Quốc Dân VN
Buổi Chào cờ không có lá Quốc kỳ trước một cuộc hành quyết
Phản ứng CĐ: v/v vẹm MK được mời "hét" tại vùng HTĐ&PC
Ôm Bọn Chống Cộng Cuội Vào Lòng!
Con người và Sự kiện tại CĐ Washington, D.C. qua nữ ca sĩ Văn công VC Mai Khôi
Quốc Ca và Quốc Kỳ không phải là trò đùa
Ban Tổ Chức đêm Nhạc Thính Phòng Trói Vào Tự Do bất kính với lá Quốc Kỳ
Trung tâm lưu trữ những buổi lễ Mừng Thánh Tổ SĐND/QLVNCH
|
Hình nền: Xuân Đinh Dậu. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet E-mail by ddcb chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật,
January 22, 2017
Ban Kỹ Thuật Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang